

Chúng ta nghĩ gì về chuyện tình yêu nơi các tu sĩ? Phải chăng đó là tiếng nói của con tim, hay là sự sai lệch của lý trí? Có lẽ, dù đúng hay sai, chỉ có Chúa mới có quyền phán xét. Chúng ta chỉ biết cầu nguyện cho họ đứng vững trước cơn cám dỗ của tình yêu mãnh liệt này.

Câu chuyện của Nữ tu kể lại
Hôm nay, xin mời Cộng đoàn cùng theo dõi một bài viết đầy cảm động nhưng cũng không kém phần trái ngang: “Chuyện mục sư lỡ trót yêu”. Câu chuyện được chia sẻ trên trang Facebook Tin Công Giáo 24h của tác giả Bằng Lăng Tím. Câu chuyện diễn ra như thế nào? Kết cục ra sao? Mời mọi người cùng đón xem.
Khi trái tim tu sĩ thổn thức, tôi viết những điều này như một lời tâm sự, một kinh nghiệm từ chính bản thân, nhắn gửi đến những người đang hoặc sắp lạc lối giống như tôi: Đừng cố chấp và bám víu vào một tình yêu không có lối thoát. Dẫu biết rằng tình yêu đôi lứa là điều không thể chạm tới trong hoàn cảnh hiện tại, nhưng con tim đôi khi chẳng thể nghe theo tiếng nói của lý trí.
Tình yêu có lỗi chăng, hay do người yêu có lỗi vì đã để con tim mình lạc lối trong một tình yêu không dành riêng cho mình?
Tôi biết rằng mình phải sống và dấn thân cho một lý tưởng cao đẹp. Suốt một quãng thời gian dài, tôi đã tập sống trọn vẹn trong ơn gọi. Tôi cứ ngỡ rằng mình an toàn và vững chắc sau lời khấn dòng.
Tôi tưởng rằng lời cam kết “từ nay thuộc trọn về Chúa” sẽ giữ tôi vững bước, không còn phải lo lắng điều gì, chỉ một mực tiến bước trong vòng tay yêu thương của Chúa.
Trái tim tôi từ nay được thánh hiến cho Chúa. Tôi phải yêu thương tất cả mọi người mà không được phép giữ riêng cho một ai. Đó là sứ mạng của người nữ tu. Nhưng tất cả chỉ là lý thuyết, cho đến ngày tôi gặp anh.

Anh đến trong cuộc đời tôi một cách âm thầm, lặng lẽ, như một người bạn đồng hành, giúp tôi vượt qua những khó khăn trong đời sống ơn gọi.
Tôi cứ ngỡ mình có một người bạn tuyệt vời, an tâm tiến bước với tình bạn này. Tôi không hề cảm thấy bất an hay lo lắng phải đề phòng, vì anh cũng là một tu sĩ.
Tình bạn của chúng tôi thật trong sáng. Nhưng nếu giữ mãi được sự trong sáng ấy, có lẽ giờ đây tôi đã không phải đau khổ.
Cuộc sống sao mà trái ngang đến thế! Tôi không biết trái tim mình rung động từ bao giờ, nhưng dường như tôi không còn có thể giữ được tình bạn này. Đến một ngày, khi con tim không nghe theo lý trí, tôi phải thú nhận rằng: Tôi đã yêu anh mất rồi.
Thực tế thật trớ trêu và ngang trái. Cùng lúc ấy, anh cũng nói với tôi rằng anh đã yêu tôi từ cái lần đầu gặp mặt. Anh có một cảm giác vừa quen vừa lạ, một chút cảm mến và ấn tượng. Lúc đó, tôi chỉ là một cô bé ngây thơ, chẳng biết gì về chuyện yêu đương.
Anh chỉ dám đứng nhìn tôi từ xa. Tôi không hề biết mình đã hiện hữu trong cuộc đời anh từ lúc ấy. Tôi vô tư, chẳng để ý gì đến cảm nhận của anh.

Sau 12 năm, tôi gặp lại anh. Giờ đây, anh cũng là một tu sĩ. Chúng tôi đang sống trọn vẹn với ơn gọi của mình, xem nhau như những người bạn cùng chí hướng. Nhưng tôi đã không giữ được tình bạn này.
Ranh giới giữa tình bạn và tình yêu thật mong manh. Dù bản thân cố gắng hết sức để giữ, nhưng vì một phút yếu lòng, tôi đã vượt qua ranh giới ấy.
Con tim tôi không thể nắm giữ trước tình cảm mà anh dành cho tôi. Nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép. Khi cả tôi và anh đều là tu sĩ, anh trân trọng và không muốn làm ảnh hưởng đến đời sống hiện tại của tôi.
Bản thân tôi cũng ý thức được điều đó. Tôi đã cố gắng giữ con tim mình, nhưng thật tình, tôi không thể. Tình yêu tôi dành cho anh càng ngày càng lớn. Tôi như một kẻ mất phương hướng, không còn đủ lý trí để phân định mình nên làm gì.
Một đàng là ơn gọi, lý tưởng sống mà tôi đã tự do chọn lựa và muốn trung thành đến trọn đời. Một đàng, trái tim tôi luôn bị thôi thúc mãnh liệt bởi một tình yêu mà tôi biết sẽ không có hồi kết.
Chính vì thế, nó khiến tôi đau khổ. Đã nhiều đêm, tôi khóc ướt gối khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình. Thật sự, tôi không biết phải đối diện với nó như thế nào.
Tôi đã quá yêu anh, và anh cũng vậy. Tôi đã quá tham lam và không thể dứt bỏ. Có thể khi bạn đọc đến đây, bạn sẽ nghĩ tôi không xứng đáng là một tu sĩ. Tôi không giận bạn đâu. Quả thật, tôi đã không xứng đáng vì không thể quản lý con tim mình đúng mực.
Tôi không biện minh, nhưng tu sĩ cũng chỉ là con người, vẫn còn đó những cung bậc cảm xúc, cũng biết khóc, biết tổn thương, cũng có lúc cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa cộng đoàn khi không được thấu hiểu.
Tu sĩ cũng có trái tim biết đập như bao người bình thường, biết thổn thức và rung cảm trước vẻ đẹp của tạo hóa, và cũng biết yêu.
Bạn à, dẫu biết rằng người tu sĩ phải thăng hoa những cảm xúc tự nhiên ấy để trao ban yêu thương và phục vụ, nhưng họ cũng có những giới hạn và yếu đuối, cần được thấu hiểu, sẻ chia và nâng đỡ.
Tôi biết mình đã sai, nhưng làm sao để điều chỉnh lại đây? Lúc này, tôi mới cảm nghiệm thật rõ câu nói của Thánh Phaolô: “Ai tưởng mình đứng vững, hãy coi chừng kẻo ngã.”
Tôi đã ngã trên chính sự tự tin của mình, và tôi đã từng cố chấp không muốn đứng dậy. Những giằng co, mặc cảm tội lỗi đè nặng lên tâm can tôi, buộc tôi phải thay đổi, phải quyết định, chọn lựa và từ bỏ.
Bạn biết rồi đó, không có chọn lựa nào mà không có hy sinh hay mất mát. Khi chọn cái này, đồng nghĩa bạn phải từ bỏ thứ còn lại. Chính vì thế, không dễ dàng khi phải đưa ra một quyết định. Và không có chọn lựa nào không để lại những tổn thương.
Nhưng có lẽ, lúc này tôi phải thực sự nghiêm nhìn vào thực tế: Tình yêu nam nữ không dành cho chúng tôi.

Tôi đã sai, và tôi phải quay đầu trở lại. Tôi biết Chúa vẫn đang đứng đó, chờ tôi như chờ đứa con hoang đàng trở về. Cũng như ngôn sứ Giôna, người đã chọn chạy trốn, nhưng Chúa vẫn kéo ông về để ông trở thành người truyền đạt thông điệp của Ngài.
Nghĩ đến đó, tôi cũng thức tỉnh chính bản thân mình. Tôi là một nữ tu của Chúa, người được Chúa tin tưởng và chọn gọi. Trái tim tôi là để yêu thương mọi người, chứ không chỉ một cá nhân. Tôi đã đi lạc lối, nhưng Chúa lại dẫn tôi trở về con đường của Ngài.
Lúc này, tôi gục đầu xin lỗi Chúa. Tôi viết những điều này như một kinh nghiệm bản thân, nhắn gửi đến những người đang hoặc sắp lạc lối giống như tôi: Đừng cố chấp và bám víu vào một tình yêu không có lối thoát.
Là tu sĩ, đó là một sự tự do chọn lựa để đáp trả lời mời gọi của Chúa. Chúng ta được phép yếu đuối một lúc nào đó, nhưng hãy đứng dậy. Đừng ngủ vùi trong sự ích kỷ và nắm giữ điều không thuộc về mình. Nó sẽ làm bạn đau, nhưng đau một lúc còn hơn đau cả cuộc đời mà không có gì làm dịu được.
Tình yêu rất đẹp, nhưng nó chỉ đẹp khi đi đúng đường. Còn nếu không, bạn sẽ cảm thấy cuộc đời là một khoảng không u ám và bế tắc. Hãy can đảm buông bỏ để cảm nhận cuộc đời mình cách trọn vẹn và ý nghĩa. Chúa vẫn dang tay chờ bạn trở về, để ôm ấp và yêu thương bạn như thuở ban đầu.
Tôi và bạn, chúng ta hãy là những tu sĩ hạnh phúc, khi cảm nhận được sự tha thứ từ lòng thương xót của Thiên Chúa.
Bài học từ câu chuyện
Câu chuyện về tình yêu giữa hai tu sĩ không chỉ là một câu chuyện cảm động mà còn mang lại nhiều bài học sâu sắc, đặc biệt đối với những người sống đời tu trì và cả những người đang đối mặt với những lựa chọn khó khăn trong cuộc sống. Dưới đây là một số bài học rút ra từ câu chuyện trên:
Sự mong manh của ranh giới giữa tình bạn và tình yêu
Tình bạn trong sáng có thể dễ dàng biến thành tình yêu nếu không được kiểm soát và ý thức đúng mực. Điều này nhắc nhở chúng ta về sự cẩn trọng trong các mối quan hệ, đặc biệt khi sống trong một môi trường đòi hỏi sự thánh hiến và dấn thân trọn vẹn.
Ơn gọi là một hành trình đầy thử thách
Ơn gọi tu trì không phải là một con đường bằng phẳng mà luôn đầy rẫy những cám dỗ và thử thách. Câu chuyện cho thấy rằng, dù đã khấn dòng và cam kết với Chúa, con người vẫn có thể yếu đuối và lạc lối. Điều quan trọng là biết đứng dậy sau những vấp ngã.
Lòng thương xót của Chúa luôn chờ đợi
Dù lạc lối đến đâu, Chúa vẫn luôn dang tay chờ đợi chúng ta trở về. Câu chuyện nhắc nhở rằng, không có tội lỗi nào quá lớn để vượt qua lòng thương xót của Thiên Chúa. Chỉ cần chúng ta biết ăn năn và quay về.
Sự hy sinh và từ bỏ là một phần của ơn gọi
Đời sống tu trì đòi hỏi sự hy sinh và từ bỏ những điều trần thế, kể cả tình yêu đôi lứa. Câu chuyện cho thấy rằng, đôi khi chúng ta phải đối mặt với những quyết định đau lòng để trung thành với lý tưởng và ơn gọi của mình.
Tình yêu đích thực không phải là chiếm hữu
Tình yêu đích thực không phải là chiếm hữu hay ích kỷ, mà là biết buông bỏ vì hạnh phúc của người khác và vì một lý tưởng cao cả hơn. Người tu sĩ trong câu chuyện đã nhận ra rằng, tình yêu của họ dành cho nhau không thể tồn tại trong hoàn cảnh hiện tại, và họ cần buông bỏ để trở về với ơn gọi.
Sự yếu đuối của con người và sức mạnh của ơn Chúa
Câu chuyện nhắc nhở rằng, con người luôn yếu đuối và dễ sa ngã. Nhưng chính trong sự yếu đuối đó, chúng ta cần nhận ra sức mạnh của ơn Chúa. Như Thánh Phaolô đã nói: “Khi tôi yếu đuối, chính là lúc tôi mạnh mẽ.” (2 Cr 12:10).
Tầm quan trọng của sự đồng hành và nâng đỡ
Người tu sĩ cần được đồng hành, thấu hiểu và nâng đỡ từ cộng đoàn và những người xung quanh. Sự cô đơn và thiếu thấu hiểu có thể khiến họ dễ dàng lạc lối. Câu chuyện nhấn mạnh tầm quan trọng của việc xây dựng một môi trường sống đầy yêu thương và cảm thông.
Hãy can đảm đối diện với sự thật
Đối diện với sự thật và nhìn nhận sai lầm của bản thân là bước đầu tiên để hòa giải và tìm lại sự bình an. Người nữ tu trong câu chuyện đã can đảm thừa nhận tình cảm của mình và quyết định quay về với ơn gọi.
Tình yêu chỉ đẹp khi đi đúng đường
Tình yêu là một món quà quý giá, nhưng nó chỉ thực sự đẹp khi được đặt đúng chỗ và đi đúng hướng. Tình yêu nam nữ không dành cho người tu sĩ, nhưng tình yêu thánh hiến dành cho Chúa và tha nhân mới là lý tưởng cao cả mà họ đã chọn.
Hãy là những tu sĩ hạnh phúc
Cuối cùng, câu chuyện nhắn nhủ rằng, dù phải đối mặt với những hy sinh và từ bỏ, người tu sĩ vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc đích thực trong ơn gọi của mình. Hạnh phúc đó đến từ việc sống trọn vẹn với Chúa và tha nhân, chứ không phải từ những tình cảm trần thế.
Những bài học từ câu chuyện trên không chỉ dành cho người tu sĩ mà còn có giá trị với tất cả chúng ta trong hành trình sống đức tin và đối mặt với những thử thách trong cuộc sống.
CGVST.COM // GB.Thành Long
Caritas Việt Nam
Caritas Việt Nam tìm kiếm, phục vụ và bảo vệ quyền con người, đặc biệt là những người nghèo về vật chất lẫn tinh thần, người dễ bị tổn thương, bị bỏ rơi, hoặc bị gạt ra bên lề xã hội, người đồng bào dân tộc thiểu số.
ỦNG HỘ NGAYTin cùng chuyên mục
-
Hàng trăm nữ tu Công giáo đóng góp vào nghiên cứu đột phá 30 năm về bệnh Alzheimer
Lòng Sùng Kính Thánh Thể Đặc Biệt của Đức Giáo Hoàng Phanxicô
Cái chết của con trai và đức tin của người vợ đưa người đàn ông Nhật Bản đến với Chúa
Bị động chạm niềm tin, cô gái đã đáp trả 1 nhà sư theo cách không ai ngờ
Chính thức Linh mục Nguyễn Sang lên tiếng về Hội Tác Quyền Thánh Ca