Nữ tỷ phú sỉ nhục tượng Đức Mẹ, 3 tháng sau bà ta phát điên khi tai họa ập đến

6 1
CGvST | 27/05/2025

Kính thưa cộng đoàn, hôm nay, trang tin Công giáo và Sự thật trân trọng gửi đến quý độc giả một câu chuyện kể về bà Thủy Lan, một nữ tỷ phú ngạo mạn đã xúc phạm tượng Đức Mẹ Maria. Qua những tai họa ập đến, bà tìm lại bình an nhờ lòng khiêm nhường, sự tha thứ và sức mạnh của đức tin.

Nữ tỷ phú sỉ nhục tượng Đức Mẹ, 3 tháng sau bà ta phát điên khi tai họa ập đến
Nữ tỷ phú sỉ nhục tượng Đức Mẹ, 3 tháng sau bà ta phát điên khi tai họa ập đến

Nghe câu chuyện phiên bản MP3:

Toàn bộ câu chuyện bằng văn bản:

“Phá hết, mảnh đất vàng thế này mà lại để cái miếu cổ lụp xụp chiếm chỗ. Giỡ sạch, đập sạch, tôi không muốn thấy bất kỳ vết tích nào của thứ gọi là niềm tin nghèo nàn đó nữa.” Giọng người phụ nữ vang vọng giữa khu đất cao nguyên nắng cháy. Người phụ nữ ấy là bà Thủy Lan, 54 tuổi, nữ tỷ phú nổi tiếng máu mặt trong giới bất động sản.

Mái tóc uốn xoăn cầu kỳ, bộ vest hiệu, ánh mắt sắc như dao cạo. Nhưng từ đôi môi đỏ chót kia, những lời nói ra khiến cả dân làng đứng lặng sững sờ.

Giữa khu đất rộng đang bị máy xúc cày xới từng lớp, một nhà nguyện nhỏ vẫn kiên cường đứng đó. Trên đỉnh mái ngói mục nát, tượng Đức Mẹ Maria với đôi tay dang rộng, ánh nhìn dịu dàng vẫn hướng về phía ngôi làng như bao thập kỷ qua.

Bà Lan cười khẩy, bước đến sát bức tượng. Bà chống tay lên hông, nói to giữa tiếng máy ủi ầm vang:

“Đức Mẹ à, nếu Mẹ thực sự linh thiêng thì giữ lại được cái nhà thờ này đi, còn không thì biến mất cho tôi nhờ.”

Người dân chắp tay, cúi đầu, người già rưng rưng. Có cụ già khẩn khoản:

“Bà Lan, đừng đụng vào tượng Đức Mẹ, có nhiều chuyện xảy ra ở đây lắm rồi. Ai xúc phạm đều không yên ổn.”

Nhưng đáp lại chỉ là một tràng cười chát chúa:

“Không có tiền mới chết, chứ không có Mẹ thì tôi vẫn sống phè phỡn đây này.”

Tối hôm đó, một cơn mưa kỳ lạ đổ xuống khu đất, chỉ đúng vào khu vực nhà nguyện cũ, như thể ai đó đang khóc. Có thể không phải ai đó, mà là một điều gì đó.

Một chú chó hoang bị thương chạy ngang qua, rên rỉ khi nằm dưới chân tượng Mẹ. Nhưng khi bà Lan từ xa nhìn thấy, bà bĩu môi:

“Đúng là dân đen, cả Chúa cũng chỉ lo cho mấy con chó rách.”

Chỉ một tuần sau, tin chồng bà Lan, ông Bùi Chí, tổng giám đốc công ty Lan Chí Group, đệ đơn ly hôn, đồng thời rút toàn bộ cổ phần chuyển cho cổ đông chiến lược mới, khiến giới truyền thông sững sờ.

Trên bàn họp, bà Lan như người mất hồn:

“Làm gì có chuyện đó. Mọi tài sản đều đứng tên tôi,” bà gào lên, mắt đỏ au.

Thư ký run rẩy đưa tập hồ sơ đã công chứng. Trên đó là bút tích của chính bà, nhưng là bản sao hồ sơ từng ký khi tin tưởng giao cho chồng toàn quyền đại diện.

Rồi tiếp theo là cú sốc thứ hai. Con gái bà, Trang Linh, sinh viên 21 tuổi, vốn là niềm tự hào duy nhất, bỗng trở về nhà với bụng bầu lùm lùm. Cô nói đơn giản:

“Con đang mang thai, nhưng bố đứa bé chặn số. Biến mất rồi.”

Bà Lan gần như ngã quỵ:

“Sao mày lại làm nhục mẹ như thế? Tao là bà Lan, tao không thể có một đứa con gái như mày.”

Trang Linh chỉ lặng lẽ nói:

“Vậy mẹ muốn con làm gì? Con cũng không muốn ra nông nỗi này. Nhưng mẹ, mẹ suốt ngày chỉ biết tiền. Khi con gọi mẹ trong tuyệt vọng, mẹ đang mở tiệc với đối tác. Mẹ từng nhìn con bằng ánh mắt như nhìn công cụ đầu tư cho hôn nhân tài chính. Con mệt rồi.”

Một đêm, bà Lan được phát hiện lang thang ngoài đường, đầu tóc rối bù, miệng lẩm bẩm:

“Không có tiền, không chết, không có Mẹ thì sao? Ai cần Mẹ chứ?”

Ánh đèn xe quét qua, bà ngẩng mặt cười lớn như điên dại giữa cơn mưa phùn lất phất.

Cha sứ An Nguyệt, từng bị bà Lan sỉ nhục, nghe tin liền âm thầm tìm đến bệnh viện. Ông đứng trước cửa phòng, chỉ cúi đầu thở dài:

“Con người không bị trừng phạt vì xúc phạm Mẹ, mà là vì gieo một nghiệp xấu. Nghiệp không phải do trời giáng xuống, mà do chính mình chuốc lấy.”

Nhưng kỳ lạ thay, giữa lúc mọi thứ bị ngân hàng siết nợ, chỉ riêng mảnh đất nhà nguyện cũ nơi đặt tượng Đức Mẹ ngày nào là mảnh đất duy nhất chưa chuyển nhượng. Trên giấy tờ, nó vẫn đứng tên bà Lan.

Căn nhà tạm giữa vùng đất từng được quy hoạch thành trung tâm thương mại tráng lệ giờ chỉ còn là một khoảng đất trống loang lổ cỏ dại. Mọi thứ bị ngân hàng siết nợ, xe công trường không còn, tiếng ồn ầm ĩ đã lặng im, chỉ còn gió thổi qua khung tượng Mẹ bị gãy đầu gối, phủ rêu xanh lạnh lẽo.

Trang Linh đứng trước tượng, tay ôm bụng bầu, mắt đỏ hoe:

“Mẹ à, con không biết con đang làm đúng hay sai nữa, nhưng con chỉ còn mỗi Mẹ thôi.”

Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, cha sứ An, người mà trước kia mẹ cô từng lớn tiếng đuổi khỏi mảnh đất này. Cha An không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay quét sạch lớp lá khô dính vào vai tượng Mẹ, rồi cúi đầu làm dấu thánh giá. Đôi mắt người cha sứ già như đọng lại cả trời uẩn khúc.

Tượng Mẹ dù gãy nhưng vẫn còn đó. “Con à, khi con còn tin, Mẹ vẫn giang tay đón.” Ngay sáng hôm sau, người dân làng kinh ngạc khi thấy một cô gái trẻ bụng bầu lấp ló cùng một nhóm thợ hồ nhỏ đang làm lại móng cho căn nhà nguyện đổ nát. Không ai ngờ chính con gái bà Lan là người khởi công.

Không bảng hiệu, không lễ rình rang, chỉ có một khung tượng mới bằng thạch cao do chính cô đặt tạc từ một người thợ trong xóm. Nhỏ bé, thô sơ, nhưng gương mặt Mẹ dịu hiền hơn bất cứ bức tượng nào từng thấy.

Trong thời gian đó, bà Lan được điều trị tại một trung tâm y tế cộng đồng. Không thuốc nào khiến bà ổn định hoàn toàn, bà vẫn thường giật mình lúc nửa đêm, mồ hôi đầm đìa, miệng lặp lại những câu vô nghĩa:

“Không có tiền không chết, không có Mẹ thì sao? Mẹ, Mẹ nào?”

Bác sĩ đề nghị dùng thuốc mạnh, nhưng chính Trang Linh, nay đã sinh con, xin phép chuyển mẹ về sống tại ngôi nhà nhỏ cạnh nhà nguyện vừa dựng lại.

Từ ngày về đây, cơn ác mộng không còn. Bà Lan dù vẫn ít nói, mỗi sáng đều ra sân quét lá, nhặt rác quanh nhà thờ. Bà không còn nhận ra ai, nhưng luôn cúi đầu khi đi ngang tượng Đức Mẹ như một phản xạ vô điều kiện.

Người dân bắt đầu ghé lại nhà nguyện. Có người đưa hoa, có người dâng nến, và đặc biệt, có người kể rằng đêm nọ nhìn thấy một bóng trắng đứng bên tượng Mẹ, cúi xuống xoa đầu bà Lan khi bà nằm thiếp dưới chân tượng, ngủ quên giữa khuya lạnh.

Một buổi sáng trời nắng nhạt, cha An mang đến một tờ giấy xác nhận cuối cùng từ ngân hàng. Thông báo mảnh đất nơi đặt nhà nguyện giờ đã được xóa bỏ nợ và trở về quyền sở hữu hợp pháp của bà Lan, vì tòa án tuyên bản hợp đồng mua bán ban đầu có dấu hiệu gian dối.

Cha sứ đặt giấy trước bà Lan, chỉ nhẹ nhàng nói: “Con người đôi khi có thể mất tất cả, nhưng lòng khiêm nhường sẽ trả lại cho họ điều xứng đáng nhất.” Bà Lan không trả lời, nhưng trong một thoáng, nước mắt từ khóe mắt bà chảy xuống, ướt cả tờ giấy in mực đen.

Câu chuyện chưa kết thúc. Một đêm, Trang Linh nghe thấy tiếng mẹ mình lần đầu cầu nguyện, thầm thì không còn lặp lại tiền hay địa vị, mà là một câu đơn giản:

“Mẹ ơi, con sai rồi.”

Ánh mắt Đức Mẹ từ bức tượng mới ánh lên dưới ánh trăng như một vầng sáng dịu dàng. Gió tháng Bảy miền cao nguyên không mang theo mùi hoa cà phê nữa, thay vào đó là mùi đất ẩm và khói than.

Thứ mùi kỳ lạ khiến bất cứ ai cũng có cảm giác như vừa đi qua một ngọn đồi nơi có người đã khóc, đã ngã, đã quỳ gối cầu xin tha thứ.

Tại căn nhà nhỏ bên tượng Đức Mẹ, bà Lan dần bình phục. Không còn những tiếng la hét trong đêm, không còn ánh mắt lạc thần, cũng không còn những tiếng cười ma mị khiến hàng xóm phải đóng chặt cửa sổ mỗi đêm.

Bà học cách im lặng, học cách lắng nghe tiếng chuông nhà thờ mỗi sáng, và học cách chắp tay trước một Đấng mà trước đây bà từng mỉa mai, gọi là bức tượng cũ kỹ.

Nhưng có những thứ trong quá khứ không phải lúc nào cũng chịu để yên. Một ngày, chiếc ô tô BMW quen thuộc trườn vào con đường đất đỏ dẫn tới nhà nguyện.

Người bước ra không ai khác chính là ông Vĩnh, từng là phó giám đốc công ty Lan Chí, cũng là bạn thân từng hãm hại bà Lan, tiếp tay cho chồng bà chuyển giao cổ phần.

Ông ta mặc bộ vest mới, giày bóng lưỡng, dáng đi vẫn vênh váo như xưa, nhưng có một thứ khác lạ: ánh mắt đảo liên tục và hai bàn tay liên tục đan chéo nhau, run rẩy.

Ông gõ cửa, Trang Linh ra mở. “Tôi muốn gặp mẹ cháu,” ông ta nói nhanh, ánh mắt lẩn tránh. Trang Linh thoáng giật mình nhưng vẫn mời vào.

Bà Lan nhìn thấy ông, đứng yên, không gào, không mắng, chỉ ngồi đó, tay lần chuỗi mân côi, mắt chậm rãi nhìn ông ta như nhìn một người cũ mà mình chẳng còn sức ghét.

“Chị, chị không trách tôi sao?” ông ta hỏi, giọng khàn như có thứ gì mắc kẹt nơi cổ họng. “Trách để làm gì?” bà Lan cười nhẹ. “Đời tôi, Mẹ đã dạy rồi. Cái giá của sự khinh thường không phải là báo ứng từ ai khác, mà là mất chính mình.”

Ông Vĩnh không ngờ câu trả lời lại như một đòn thẳng vào tim. Ông ngồi bệt xuống, thở hổn hển: “Tôi mất hết rồi, vợ con bỏ đi, công ty bị điều tra.

Người cuối cùng tôi tìm đến lại là chị.” Bà Lan im lặng. Trên bàn thờ nhỏ là bức tượng Đức Mẹ mới sơn lại, gương mặt Mẹ vẫn hiền từ. Dưới chân tượng là một nồi cháo lớn do chính bà nấu, chuẩn bị mang đi phát cho bệnh nhân nghèo.

Cha sứ An bước vào giữa khoảnh khắc ấy, ông đặt nhẹ tay lên vai bà Lan. “Có những kẻ tưởng rằng mình gục ngã, nhưng thật ra là đang được cúi xuống để học cách đứng dậy cho tử tế.”

Ông quay sang ông Vĩnh, nhẹ nhàng: “Con nên cảm ơn Mẹ vì vẫn còn được thấy ánh mắt bình an của người mình từng phản bội.”

Đêm hôm đó, khi cả làng chìm vào giấc ngủ, ánh nến từ nhà nguyện vẫn sáng. Bên trong, bà Lan quỳ gối lặng lẽ, ông Vĩnh đứng sau, không dám vào.

Trang Linh ngồi bế con, tay ôm chiếc khăn thêu hình thánh giá mẹ cô vừa may tặng. Bà Lan quay lại, gọi nhỏ: “Vĩnh, ngày mai tôi sẽ xin cha An cho anh được ở lại làm lao công cho nhà nguyện.

Nếu anh muốn, không có sự nhục nhã, không có thù hận, chỉ có lời mời từ người từng bị ông đạp xuống bùn.” Ánh sáng trong căn nhà nguyện mờ dần, nhưng trong lòng mỗi người, một tia sáng khác đang được thắp lên.

Tiếng chuông ngân vang giữa buổi chiều u ám, khi những đám mây đen kéo ngang qua đồi.

Không phải chuông lễ thường nhật, đó là tiếng chuông bất thường, vang ba hồi ngắn, hai hồi dài, một tiếng ngân dài. Bên trong căn nhà nguyện nhỏ, Trang Linh trở dạ, bà Lan hoảng hốt đến mức tay run, không cầm nổi khăn.

Ông Vĩnh, người từng hại mẹ con họ, giờ đang sống tạm tại gian nhà kho bên cạnh, là người đầu tiên chạy đi gọi bác sĩ trạm y tế.

Cha sứ An, thay vì hốt hoảng, quỳ gối trước tượng Đức Mẹ, đọc lời cầu nguyện bằng tiếng La-tinh, đoạn kinh ông học từ thuở còn trong chủng viện. Tiếng gió lồng qua khe cửa, tiếng rên khe khẽ của người con gái trẻ, và tiếng chuông không hiểu sao ngân thêm một lần nữa, dù dây chuông vẫn nằm yên.

Chị Hương, bác sĩ sản duy nhất trong xã, vừa đến nơi liền hô to: “Lấy nước nóng, khăn sạch, chuẩn bị tinh thần sinh tại chỗ!” Không ai nghĩ rằng đứa trẻ lại chọn đúng thời điểm ấy để bước ra giữa cuộc đời.

Trong ngôi nhà nguyện gầy guộc, ánh sáng lờ mờ dưới gương mặt Mẹ Maria đang mỉm cười hiền hậu. Bà Lan siết tay con gái: “Linh, cố lên con, làm mẹ không dễ, nhưng mẹ tin con làm được.”

Và rồi, tiếng khóc cất lên, một tiếng “oe oe” vang xa dưới những thân gỗ cũ kỹ. Một sinh linh nhỏ ra đời. Cha sứ An rớm nước mắt, bà Lan đứng bất động, ông Vĩnh khụy gối.

Một đứa trẻ được sinh ra bởi một người từng bị sỉ nhục, trong căn nhà từng bị nguyền rủa, bởi bàn tay của một người đàn bà từng phỉ báng đức tin.

Có phải Mẹ đã tha thứ? Có phải Mẹ muốn cho họ một cơ hội? Đêm ấy, ánh sáng lạ lóe lên từ phía sau tượng Đức Mẹ. Chẳng ai biết vì sao, một vài cụ già bảo đó là điềm lành.

Một vài người từng tham dự lễ hôm xưa nay lặng lẽ quay lại, đặt những đóa hoa nhỏ dưới chân tượng.

Sau khi sinh, Trang Linh đặt tên cho con là Minh Ân, nghĩa là ánh sáng của lòng thương xót. Đứa trẻ khỏe mạnh, hai tay vươn lên trời, miệng cười dù mắt vẫn chưa mở.

Bà Lan lần đầu tiên ôm cháu vào lòng, khóc như đứa trẻ, không vì mất tiền, không vì phản bội, mà vì bà thấy mình đang được sinh ra lại qua đôi mắt ngây thơ ấy.

Sáng hôm sau, cha An tổ chức một lễ cầu nguyện nhỏ. “Hôm nay, chúng ta không cầu tiền, không cầu tài. Chúng ta cầu cho mỗi người có được một cơ hội để sửa sai.”

Trong buổi lễ, bà Lan, người từng là nữ tỷ phú kiêu ngạo, quỳ trước tượng Mẹ, mắt rớm lệ: “Con đã từng xúc phạm Mẹ, nhưng Mẹ đã không bỏ rơi con.”

Ba tháng sau ngày đứa trẻ ra đời, ngôi nhà nguyện nhỏ trên vùng cao nguyên Lâm Đồng trở thành điểm tựa thiêng liêng, không chỉ cho dân làng mà còn cho những người lạ từng nghe chuyện mà tìm đến.

Không ai còn gọi bà Lan là bà tỷ phú mất trí nữa. Họ gọi bà là bà Ân, theo tên cháu ngoại, cũng là tên của quỹ thiện nguyện Ân Sáng vừa được bà lập ra với phần tài sản duy nhất còn lại: chính khu đất từng định xây trung tâm thương mại cao tầng.

Trong buổi lễ ra mắt quỹ, cha sứ An mặc chiếc áo lễ cũ bạc màu, đứng giữa trời mưa phùn lất phất. Ông giơ tay làm dấu, giọng trầm ấm: “Có những kẻ từng đánh mất tất cả, nhưng khi biết cúi đầu trước tình yêu và đức tin, họ lại tìm thấy điều quý giá nhất: sự bình an trong tâm hồn.” Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng có một người đứng khóc lặng lẽ phía cuối.

Ông Vĩnh, người bạn cũ từng tiếp tay phản bội bà Lan, nay là bảo vệ của quỹ Ân Sáng, suốt ngày dọn dẹp, đưa đón người nghèo đến xin giúp đỡ.

Bà Lan bước tới, không kiêu hãnh, không dày cao gót, chỉ là đôi dép nhựa đơn giản, chiếc áo bà ba xám nhạt. Bà đặt tay lên vai ông Vĩnh: “Ai cũng có lúc lạc lối, quan trọng là có chịu quay đầu không.” Ông Vĩnh bật khóc.

Một tháng sau, buổi lễ rửa tội cho bé Minh Ân được tổ chức long trọng. Dân làng chen kín ngôi nhà nguyện.

Người ta kể rằng, ngay khi cha An dội nước thánh lên đầu đứa bé, một vệt nắng chiếu xiên qua ô cửa sổ cũ, sáng rực cả tượng Đức Mẹ phía trên. Không ai nói gì, chỉ có trái tim của mọi người đồng loạt thổn thức. Một bà lão đứng bên ngoài vừa lạy vừa nói: “Mẹ về rồi đó, Mẹ tha cho nó rồi.”

Về phần bà Lan, từ ngày ấy, bà không còn kinh doanh, không livestream, không đứng trên sân khấu. Thay vào đó, bà dạy chữ cho trẻ em vùng cao, cùng các nữ tu đi từng thôn bản vận động y tế, đưa người bệnh về điều trị.

Có lần, một phóng viên tìm đến phỏng vấn, bà chỉ cười: “Viết gì cũng được, nhưng đừng quên ghi rằng tôi từng là kẻ ngạo mạn, đã sỉ nhục Đức Mẹ và được tha thứ.”

Một ngày cuối đông, khi bầu trời Lâm Đồng se lạnh, một người phụ nữ mặc áo tu màu trắng dừng xe máy trước nhà nguyện, đặt xuống một chậu hoa nhỏ, gắn tấm thiệp ghi dòng chữ:

“Cảm ơn Mẹ đã không bỏ con trong những ngày đen tối nhất.”

Lá rung nhẹ dưới chân tượng Đức Mẹ, nay đã được phục hồi hoàn toàn, khôi phục từ chính đôi tay của những người từng khinh miệt Mẹ.

Đây là câu chuyện hư cấu do ban biên tập sáng tác để truyền tải thông điệp: Trong cuộc sống, có những lời nói buông ra tưởng chừng vô thưởng vô phạt, lại là lời xúc phạm đến đức tin và điều thiêng liêng của người khác.
Có những người tưởng như không thể cứu vãn, lại chính là những kẻ cần được ánh sáng dẫn đường nhất. Và có những tượng đá tưởng như vô tri, nhưng lại chứa đựng cả sức mạnh nhiệm màu của lòng vị tha, bao dung và tha thứ.
Cảm ơn cộng đoàn đã theo dõi!

CGVST.COM biên soạn

Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY

Tin mới cập nhật