Nữ đại gia Việt Nam sỉ nhục Cha xứ đã phải nhận hậu quả

Nữ đại gia Việt Nam sỉ nhục Cha xứ đã phải nhận hậu quả
CGvST | 23/05/2025

Bạn có từng nghĩ quyền lực và danh vọng có thể làm thay đổi con người? Câu chuyện về bà Dung – người phụ nữ từng là “quyền lực ngầm” trong giáo xứ Tân Bình – sẽ khiến bạn suy ngẫm về sức mạnh của sự hoán cải và lòng thương xót. Cùng khám phá hành trình thay đổi sâu sắc đầy cảm hứng trong bài viết dưới đây!

Nữ đại gia Việt Nam sỉ nhục Cha xứ đã phải nhận hậu quả

Nữ đại gia Việt Nam sỉ nhục Cha xứ đã phải nhận hậu quả

Giáo xứ Tân Bình tọa lạc giữa lòng một thành phố sôi động, náo nhiệt. Từ bên ngoài, ngôi nhà thờ mang vẻ cổ kính, như một chứng nhân trầm mặc của thời gian. Nhưng sau cánh cổng tưởng chừng yên bình ấy lại ẩn chứa những mối quan hệ rối ren, mà ở trung tâm là một người phụ nữ – bà Dung.

Bà Dung, ở tuổi ngoài năm mươi, là Tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Thiên Long. Người ta gọi bà bằng nhiều cái tên: “nữ đại gia bất động sản”, “mạnh thường quân vàng”, “mẹ đỡ đầu của giáo xứ”.

Bà tài trợ xây nhà thờ, đúc tượng thánh, tổ chức hành hương, thậm chí từng bỏ tiền đưa cha xứ cũ ra nước ngoài chữa bệnh.

Trong con mắt giáo dân, bà là “quyền lực ngầm” của giáo xứ. Ai cũng hiểu, dù không ai dám nói to, rằng linh mục nào về Tân Bình nếu không được lòng bà thì khó mà yên thân.

Khi cha Giuse – một linh mục trẻ mới 36 tuổi – được bổ nhiệm về làm cha xứ, nhiều người tò mò lẫn e ngại. Cha có vóc dáng gầy gò, gương mặt hiền lành luôn mang nét trầm tư, và một chuỗi Mân Côi không rời tay.

Ngài sinh ra ở miền quê nghèo, tu học suốt mười hai năm trong chủng viện, nổi tiếng là người sống đạo hạnh, không màng danh vọng.

Trong thánh lễ nhậm chức, cha chỉ nói ngắn gọn: “Con đến đây để phục vụ anh chị em và cùng nhau đi trên con đường đến với Chúa.” Bà Dung nhếch môi: Trẻ thế này thì chắc chưa biết điều…

Sau thánh lễ, bà đến bắt tay cha, tặng một phong bì dày. Cha Giuse cảm ơn, nhưng thay vì giữ lại, ngài bỏ vào quỹ Caritas giáo xứ. Mắt bà Dung hơi nheo lại.

– À, cha không dùng gì riêng sao?

– Con xin phép được ưu tiên cho người nghèo, thưa bà.

Một câu trả lời nhẹ nhàng, nhưng khiến bà chưng hửng. Bà quen kiểu linh mục cũ: biết nhún nhường, biết cảm ơn sau mỗi lần bà tài trợ. Còn cha Giuse, không tỏ ra chống đối, nhưng giữ một khoảng cách rõ rệt. Từ hôm ấy, bà bắt đầu để mắt tới cha.

Trong các buổi họp hội đồng giáo xứ, bà thường xen vào, tìm cách thử quyền. Nhưng cha Giuse không mất bình tĩnh, cũng không xu nịnh. Bình thản, kiên nhẫn, nhưng không dễ bị khuất phục.

Một ngày kia, bà Dung nói với người thân cận: “Nó giả hiền đó. Tôi nhìn là biết. Mà nó nên nhớ, tôi có thể đưa nó lên, thì cũng có thể đá nó xuống.”

Ngày lễ kính thánh bổn mạng giáo xứ – một trong những dịp trọng đại nhất trong năm – bà Dung xuất hiện với phong thái uy nghi. Áo dài đỏ thẫm, túi xách Ý hàng hiệu, chiếc tràng hạt vàng óng bà đặt làm riêng. Ghế bà ngồi mang bảng tên: “Gia đình Ân nhân Dung Huy”.

Ai cũng đợi phần cuối lễ – nơi cha xứ sẽ tri ân các mạnh thường quân. Nhưng sau bài giảng về khiêm nhường và đức tin chân thật, cha chỉ nói: “Giáo xứ xin chân thành cảm ơn tất cả những người đã âm thầm cầu nguyện, hy sinh, và đóng góp. Xin Chúa chúc lành cho từng người, kể cả những ai không được xướng tên, vì chính Ngài mới là Đấng thấy rõ trong lòng chúng ta.”

Không có danh sách, không có tên bà Dung, không có hoa, không có lời riêng. Tiếng vỗ tay vang lên khắp nhà thờ, nhưng bà ngồi cứng người, ánh mắt lạnh như băng.

Sau lễ, bà xông thẳng vào nhà xứ. Không gõ cửa.

– Cha biết hôm nay cha thiếu cái gì không?

– Con xin lỗi nếu có điều gì sơ sót…

– Thiếu lòng biết ơn. Cha không xướng tên tôi, không cảm ơn người tài trợ hàng trăm triệu cho giáo xứ này. Cha coi tôi là không tồn tại à?

Cha Giuse nhìn bà, ánh mắt không giận dữ, chỉ buồn:

– Con nghĩ rằng tri ân đích thực không nhất thiết phải công khai. Chúa thấy là đủ. Và chính Chúa cũng đã dạy: khi con làm việc thiện, đừng để tay trái biết tay phải làm gì.

– Cha giảng đạo lý với tôi à? Tôi nuôi cái nhà thờ này bao năm! Cha nên nhớ, không có tôi, nơi này sụp từ lâu rồi!

Một thoáng im lặng.

– Nếu giáo xứ này tồn tại chỉ nhờ tiền của bà thì con xin rút lui. Nhưng con tin nơi đây thuộc về Chúa, không thuộc về ai cả.

Bà Dung quay đi, tiếng giày cao gót dội vào nền gạch như những nhát búa phẫn nộ. Từ hôm đó, bà bắt đầu tung tin: cha Giuse kiêu ngạo, giả đạo đức, không biết điều. Rồi bà rút toàn bộ tài trợ: công trình phòng học giáo lý đình trệ, lớp giáo lý, ca đoàn, hội người già rơi vào khó khăn.

Một số người thân tín của bà bắt đầu rỉ tai giáo dân: “Cha sứ mới không khéo… Làm mất lòng ân nhân… Đạo cũng phải thực tế…”

Cha Giuse không lên tiếng phản bác. Ngài vẫn dâng lễ, thăm người bệnh, hướng dẫn giới trẻ. Một lần, cha mang bao gạo đến cho một cụ bà nghèo. Bà xúc động:

– Cha không sợ người ta nói cha nịnh dân nghèo à?

– Con đến để phục vụ, không phải để thanh minh.

Những hành động lặng thầm của cha khiến người nghèo bắt đầu cảm mến. Nhưng với bà Dung, đó là gai trong mắt.

Bà gọi điện lên Tòa Giám mục, phàn nàn rằng cha Giuse thiếu khôn ngoan mục vụ, gây chia rẽ giáo dân. Bà dùng mối quan hệ với vài linh mục thân quen để gây sức ép, tung tin đồn mơ hồ: “Nghe nói cha ấy từng có vấn đề ở giáo xứ cũ…”

Tin đồn lan như dầu loang. Nghi ngờ bắt đầu len lỏi trong lòng người.

Một chiều, bà Dung ghé nhà xứ, thấy cha đang tưới rau sau nhà thờ. Bà chống nạnh, cười khẩy:

– Cha mà cũng đi tưới rau à? Có lẽ cha hợp làm nông dân hơn là linh mục!

Cha Giuse nhìn bà, nhẹ nhàng:

– Chúa Giêsu cũng từng cầm búa đóng gỗ. Người phục vụ không bao giờ là thấp kém.

Câu nói ấy khiến bà càng tức tối. Với bà, không gì khó chịu hơn một người không sợ quyền lực mà cũng chẳng thèm phản kháng.

Rồi bà quyết định: phải làm cho cha rời khỏi nơi này.

Sau khi bà rút tài trợ, giáo xứ bắt đầu lao đao. Trong một buổi họp, ông trưởng ban xây dựng lên tiếng:

– Thưa cha, nếu không có bà Dung, chúng ta không thể làm gì cả. Con nghĩ cha nên gặp bà, xin lỗi cho êm chuyện…

Không khí căng như dây đàn.

Cha Giuse nhìn mọi người, ánh mắt đau đáu:

– Con rất trân trọng sự giúp đỡ của bà Dung. Nhưng nếu cúi đầu để đổi lấy tiền, thì con đã phản bội chính Chúa con thờ. Nếu giáo xứ này phải nghèo đi để giữ được tinh thần Tin Mừng, thì con sẵn sàng chấp nhận.

Từ hôm đó, vài người bắt đầu rút khỏi các sinh hoạt.

Dù bị cô lập, cha Giuse không ngừng cố gắng. Ngài viết thư xin hỗ trợ từ các dòng tu, nhóm bác ái, người con xa quê. Có khi cha đi xe máy mấy chục cây số để xin một bao xi măng. Cha đội nắng khiêng gạch, làm bàn ghế cho lớp giáo lý bằng tay.

Có người thương. Có người chê. Có người cười:

– Cha gì mà như thợ hồ!

Nhưng chính lúc đó, người nghèo xích lại gần cha hơn. Một bà bán xôi nghèo tặng cha nồi chè:

– Con không có tiền, nhưng cha ăn cho có sức mà gồng gánh với tụi con…

Bà Dung nhìn những cảnh ấy, giận mà bất lực. Một chiều, bà để lại phong bì 200 triệu trước cổng nhà xứ, kèm mảnh giấy: “Chúa vẫn dùng người có tiền để thực hiện kế hoạch của Ngài.”

Sáng hôm sau, cha dán tờ thông báo trước nhà thờ:

“Giáo xứ xin cảm ơn người hảo tâm đã gửi món quà vô danh. Số tiền sẽ được dùng đúng mục đích. Nhưng xin đừng quên, điều Chúa cần nơi ta là trái tim khiêm nhường, không phải đồng tiền danh vọng.”

Bà Dung đọc xong, tay siết chặt, trong lòng nổi lên một nỗi nhục chưa từng có.

Rồi sóng gió ập đến. Truyền thông bất ngờ đăng loạt bài điều tra về các khu đất công bị chiếm dụng. Tập đoàn Thiên Long bị nêu tên.

Hồ sơ mập mờ, dự án rửa tiền, chuyển nhượng trái phép… Cùng lúc đó, con trai bà – Huy – bị bắt vì tàng trữ chất cấm. Hình ảnh cậu thanh niên trong còng tay tràn ngập báo chí. Những người từng vây quanh bà Dung bỗng dưng biến mất.

Giữa cơn khủng hoảng, bà ngồi một mình trong biệt thự lạnh lẽo, nhìn ra khu đất giáo xứ xa xa. Nơi đó, ánh đèn vàng của lớp giáo lý vẫn sáng, dẫu đơn sơ, nghèo nàn… nhưng có người trẻ đang hát một bài ca Tin Mừng.

Sau những biến cố ập đến, căn biệt thự của bà Dung như trở nên trống vắng và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Những ngày tháng trước đây với quyền lực và tiếng tăm dường như chỉ còn là quá khứ xa xôi, phủ bóng nặng nề trong lòng bà.

Một buổi chiều thu, khi những tia nắng cuối ngày nhuộm vàng bầu trời, bà Dung một mình đi đến nhà thờ Tân Bình. Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, bên trong là tiếng ca hát của các em nhỏ và ánh sáng ấm áp của ngọn nến lung linh. Bà dừng lại, nhìn sâu vào bức tranh Đức Mẹ Maria đang mỉm cười.

Bà ngồi xuống một góc nhỏ trong nhà thờ, tim bà bỗng trỗi lên những xúc cảm lạ kỳ. Nước mắt chảy dài trên má bà, lặng lẽ rơi như những giọt sương sớm.

Ngày hôm sau, bà tìm đến nhà xứ, gặp cha Giuse đang chuẩn bị bài giảng. Bà cẩn thận mở lời:

– Cha… con muốn nói lời xin lỗi.

Cha Giuse nhìn bà, ánh mắt dịu dàng và không một chút oán giận:

– Con luôn tin rằng, không có gì là muộn để trở về với Chúa.

Bà Dung kể cho cha nghe về những thất bại, mất mát, và sự trống rỗng trong lòng bấy lâu nay. Bà thừa nhận mình đã quá tự hào, dùng quyền lực để kiểm soát mọi thứ, quên đi giá trị thật sự của đức tin và sự khiêm nhường.

Cha Giuse mỉm cười:

– Tình yêu của Chúa luôn rộng lớn hơn mọi lỗi lầm. Ngài luôn chờ đợi chúng ta trở về, không phải vì những gì ta có, mà vì chính con người ta.

Từ đó, bà Dung bắt đầu tham gia tích cực vào các sinh hoạt giáo xứ với một tâm hồn mới. Bà không còn coi mình là “quyền lực ngầm”, mà là một người chị em trong cộng đoàn, âm thầm phục vụ, giúp đỡ người nghèo khó và vun đắp đời sống đức tin.

Giáo xứ Tân Bình dần trở lại sôi động, tràn đầy sức sống và hy vọng. Các lớp giáo lý được mở rộng, ca đoàn vang lên những bài hát tôn vinh Thiên Chúa, còn những người nghèo được chăm sóc chu đáo.

Một lần, trong thánh lễ trọng thể, cha Giuse cầm micro nói với giáo dân:

– Giáo xứ ta đã trải qua nhiều thử thách, nhưng nhờ ơn Chúa và sự đổi mới trong mỗi người, chúng ta đứng vững và tiến bước. Xin cảm ơn bà Dung – người đã can đảm thay đổi để cùng chúng ta xây dựng cộng đoàn yêu thương.

Bà Dung đứng lên, ánh mắt rạng rỡ. Cả nhà thờ vỗ tay vang dội, không phải vì tiền bạc hay quyền lực, mà vì một sự sống mới được nảy mầm trong lòng mỗi người.

— —

Hành trình hoán cải của bà Dung là minh chứng sống động cho sức mạnh của lòng thương xót và sự tha thứ trong đức tin. Dù trải qua những thử thách, khi mở lòng đón nhận Chúa, con người ta có thể đổi thay và tìm thấy bình an thật sự.

Giáo xứ Tân Bình hôm nay không chỉ là nơi hội tụ của những tiếng hát thánh ca, mà còn là biểu tượng của tình yêu và sự hiệp nhất, nhắc nhở mỗi chúng ta về sức mạnh kỳ diệu của đức tin trong cuộc sống.


Theo lời kể trong bài giảng của Linh mục Phạm Tĩnh

CGVST.COM biên soạn

Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY

Tin mới cập nhật