Hồn ma cô gái áo trắng bên cây Thánh Giá cũ – Quyền năng của Chúa

Hồn ma cô gái áo trắng bên cây Thánh Giá cũ - Quyền năng của Chúa
CGvST | 18/05/2025

Bạn có bao giờ tự hỏi điều gì ẩn giấu trong những câu chuyện dân gian được kể vào những đêm không trăng? Những câu chuyện khiến người nghe rùng mình nhưng không thể dứt ra. Hôm nay, tôi sẽ đưa bạn đến một ngôi làng nhỏ bên dòng sông Hồng, nơi một bí ẩn kéo dài hàng chục năm vẫn khiến cả cộng đồng không thể quên.

Hồn ma cô gái áo trắng bên cây Thánh Giá cũ - Quyền năng của Chúa
Hồn ma cô gái áo trắng bên cây Thánh Giá cũ – Quyền năng của Chúa

Đây là câu chuyện về cô gái Thái Bình, một linh hồn đói khát, một nấm mồ vô danh, và những hiện tượng kỳ bí khiến người dân làng Hồng Thuận, Giao Thủy, Nam Định, đến nay vẫn rùng mình.

Bối cảnh nạn đói năm 1945

Năm 1945, Việt Nam chìm trong cơn ác mộng của nạn đói khủng khiếp dưới ách thống trị của thực dân Nhật. Những cánh đồng lúa trù phú ở miền Bắc, trong đó có Nam Định, trở thành những mảnh đất cằn cỗi, nơi cây lúa héo úa.

Làng Hồng Thuận, huyện Giao Thủy, tỉnh Nam Định, nằm bên dòng sông Hồng, giờ đây đối mặt với cái đói cào xé. Tiếng khóc than vọng lên từ những ngôi nhà mái lá, hòa cùng tiếng gió thổi qua những cánh đồng khô cháy.

Hồng Thuận là một ngôi làng đồng bằng điển hình của Bắc Bộ, với những con đường đất vàng bụi mịn, những cánh đồng lúa trải dài bất tận, và dòng sông Hồng uốn lượn như mạch sống của làng.

Nhà cửa phần lớn lợp mái lá, một số nhà khá giả lợp ngói đỏ, tất cả đều mang nét mộc mạc của vùng quê Việt Nam. Phần lớn dân làng theo đạo Thiên Chúa, với những cây thánh giá gỗ dựng trước sân nhà và nước thánh được rảy quanh để bảo vệ gia đình khỏi tai ương.

Trong cơn đói năm 1945, đức tin là chỗ dựa tinh thần duy nhất, nhưng ngay cả nó cũng lung lay trước cái chết rình rập khắp nơi.

Sự xuất hiện của cô gái Thái Bình

Vào một buổi chiều hè oi ả, một cô gái lạ mặt xuất hiện ở đầu làng. Cô đến từ Thái Bình, cách Hồng Thuận hàng chục cây số, lê bước chân mệt mỏi trên con đường đất vàng. Cô gái trẻ, dáng người gầy gò, đôi mắt đờ đẫn, quần áo rách rưới, đầu óc không tỉnh táo.

Người dân xì xào, có người bảo cô bị điên, có người nói cô bị ma quỷ ám. Cô đi xin ăn, nhưng trong thời buổi đó, ai còn gì để cho? Nhà nào cũng chỉ còn vài hạt gạo hoặc chút khoai khô để cầm cự qua ngày.

Cô gái không ai biết tên, không ai biết quá khứ, chỉ được gọi là “cô gái Thái Bình”. Cô lang thang dọc bờ sông Hồng, nơi những bụi tre xanh giờ đã héo úa vì hạn hán.

Người ta thấy cô ngồi dưới gốc cây bàng, lẩm bẩm những câu vô nghĩa, đôi mắt nhìn xa xăm như đang tìm kiếm điều gì. Có người thương hại ném cho cô mẩu sắn khô, nhưng cũng có người sợ hãi, tránh xa vì tin rằng cô mang điềm xấu.

Rồi một đêm, khi ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống dòng sông Hồng, cô gái không còn xuất hiện nữa. Dân làng tìm thấy cô nằm bất động bên bờ sông, đôi tay gầy guộc ôm chặt bụng, khuôn mặt trắng bệch như bị rút cạn sự sống.

Cái đói đã cướp đi mạng sống của cô, như nó đã cướp đi hàng triệu người khác trong năm ấy. Dân làng dù thương xót cũng không thể làm gì hơn. Thời loạn lạc, quan tài là thứ xa xỉ.

Họ đào một hố nông bên bờ sông, đặt thi thể cô xuống, phủ đất lên, để lại một nấm mồ vô danh, không bia.

Những hiện tượng kỳ bí

Không ai ngờ rằng từ nấm mồ ấy, một câu chuyện bí ẩn bắt đầu, kéo dài qua nhiều thế hệ, khiến cả làng Hồng Thuận không thể quên.

Sau cái chết của cô gái Thái Bình, Hồng Thuận như bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám. Người dân bắt đầu kể về những hiện tượng kỳ lạ quanh bờ sông Hồng, nơi nấm mồ cô gái nằm.

Bóng áo trắng giữa đồng lúa

Một buổi trưa hè, khi mặt trời đứng bóng, bà Tư, một nông dân chăm chỉ, đang cấy lúa trên cánh đồng gần bờ sông. Không khí nóng bức, tiếng ve kêu ran.

Bà dừng tay lau mồ hôi, ngẩng đầu lên thì tim như ngừng đảo. Trước mặt bà, cách vài bước chân, là một bóng người mặc áo trắng đứng lặng lẽ giữa đồng lúa. Đó là một cô gái, tóc dài xõa vai, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào bà.

Bà Tư cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, dù mặt trời đang thiêu đốt. Bà lắp bắp gọi tên Chúa, tay run rẩy làm dấu thánh giá. Chỉ trong chớp mắt, bóng người biến mất như chưa từng tồn tại.

Bà Tư hoảng loạn, bỏ cả công việc, chạy về làng kể lại. Dân làng liên tưởng ngay đến cô gái Thái Bình đã chết bên bờ sông. Từ đó, lời đồn về một hồn ma bắt đầu lan rộng.

Cái chết bí ẩn của Hùng

Không lâu sau, một sự kiện khác khiến cả làng chấn động. Hùng, một thanh niên khỏe mạnh và vui tính, đột nhiên trở nên trầm uất. Không ai hiểu vì sao, chỉ biết Hùng thường lang thang một mình gần bờ sông, nơi nấm mồ cô gái nằm.

Có người thấy anh ngồi hàng giờ dưới gốc cây bàng, lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó. Một buổi sáng, dân làng phát hiện Hùng đã treo cổ tự tử trên một cành cây gần khu đất ấy.

Cảnh tượng kinh hoàng khiến cả làng bàng hoàng. Gia đình Hùng khóc than thảm thiết, nhưng không ai lý giải được nguyên nhân. Hùng không nợ nần, không mâu thuẫn với ai, cũng không có dấu hiệu bệnh tật.

Một số người lớn tuổi thì thầm rằng Hùng đã bị hồn ma cô gái Thái Bình dẫn dụ. Họ nói những linh hồn chết đói thường mang oán khí, và nếu không được siêu thoát, họ sẽ kéo người sống đi cùng.

Dù chỉ là lời đồn, cái chết của Hùng khiến khu vực bờ sông Hồng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Linh hồn đói khát nhập vào cậu bé

Sự kiện kỳ bí nhất xảy ra vài năm sau cái chết của cô gái. Một buổi chiều, trong một ngôi nhà mái lá ở Hồng Thuận, gia đình ông Ba rơi vào hoảng loạn.

Cháu nội ông Ba, cậu bé Tí, 7 tuổi, vốn ngoan ngoãn, đột nhiên thay đổi tính tình. Cậu trở nên hung dữ, nói những câu kỳ lạ bằng giọng không phải của mình. Đôi mắt Tí đỏ ngầu, nhìn mọi người như kẻ xa lạ.

Bà con hàng xóm kéo đến, ai cũng sợ hãi. Một người lớn tuổi, từng chứng kiến nhiều chuyện tâm linh, khẳng định Tí bị ma nhập.

Ông Ba, vốn không theo đạo Thiên Chúa và không tin chuyện ma quỷ, nhưng trước tình cảnh cháu mình, ông không còn cách nào khác. Ông lấy roi mây đánh vào người Tí, vừa đánh vừa quát: “Sao mày dám nhập vào cháu tao? Bao nhiêu nhà, sao mày chọn nhà tao?”

Điều kỳ lạ là Tí, dù bị đánh đau, không hề khóc. Cậu ngẩng đầu, nhìn ông Ba bằng ánh mắt lạnh lùng, trả lời bằng giọng khàn khàn: “Xung quanh đây toàn nhà theo đạo Thiên Chúa, nhà nào cũng rảy nước thánh, dựng thánh giá, tao không vào được. Nhà ông không có gì bảo vệ, thằng bé này hợp, nên tao nhập.”

Cả nhà nghe xong lạnh sống lưng. Ông Ba, dù giận dữ, cũng cảm thấy thương xót. Ông hỏi: “Vậy mày muốn gì?” Giọng nói từ miệng Tí đáp: “Tao đói quá, cho tao ăn, tao sẽ ra ngay.”

Ông Ba vội bảo vợ bới một tô cơm đầy, kèm chút thức ăn đạm bạc còn sót lại. Tí, một đứa trẻ bình thường không ăn nổi nửa bát cơm, giờ ngấu nghiến ăn sạch tô cơm lớn.

Dân làng đứng xem không ai dám tin vào mắt mình. Sau khi ăn xong, Tí ngẩng đầu, nói bằng giọng yếu ớt: “Giờ tao ra đây.” Ngay lập tức, cậu ngã xuống bất tỉnh. Khi tỉnh lại, Tí trở lại bình thường, không nhớ gì về những gì vừa xảy ra.

Sự việc này lan truyền khắp làng, được xem như bằng chứng về sức mạnh của đức tin Thiên Chúa và hiệu lực của nước thánh. Những gia đình theo đạo càng siêng năng rảy nước thánh quanh nhà.

Những người không theo đạo như ông Ba bắt đầu suy nghĩ lại về niềm tin của mình.

Di dời ngôi mộ và những sự cố kỳ lạ

Nhiều năm trôi qua, câu chuyện về cô gái Thái Bình vẫn được người dân Hồng Thuận nhắc đến mỗi khi đêm xuống. Nấm mồ vô danh bên bờ sông trở thành nơi trẻ con không dám đến gần, người lớn chỉ đi qua với lòng kính sợ.

Đến những năm 1960, khi làng mở rộng đất canh tác, chủ sở hữu mảnh đất nơi ngôi mộ nằm quyết định di dời hài cốt cô gái để sử dụng khu đất.

Việc di dời không đơn giản. Những chiếc máy xúc được đưa đến, nhưng mỗi lần lưỡi xúc chạm vào đất gần ngôi mộ, máy lại hỏng.

Có chiếc chết máy, có chiếc gãy lưỡi xúc. Người lái máy, dù không mê tín, cũng cảm thấy bất an. Dân làng thì thầm rằng linh hồn cô gái không muốn bị quấy rầy.

Chủ đất, sau nhiều lần thất bại, mời cha xứ của nhà thờ trong làng đến. Cha xứ mang theo nước thánh, thánh giá, và tổ chức một buổi cầu nguyện ngay tại ngôi mộ.

Ông đọc kinh, rảy nước thánh, cầu xin linh hồn cô gái được yên nghỉ. Sau buổi lễ, máy xúc khởi động lại, và việc đào diễn ra suôn sẻ. Hài cốt cô gái, chỉ còn những mẩu xương rời rạc, được thu gom, đặt vào một chiếc tiểu sành, và chôn lại ở một nghĩa trang gần đó với tấm bia ghi dòng chữ “Người vô danh”.

Mọi người tưởng câu chuyện đã kết thúc, nhưng một sự việc bất ngờ xảy ra. Sau khi di dời ngôi mộ, máy xúc tiếp tục công việc, nhưng vài ngày sau, đầu cẩu của máy liên tục bị rơi, dù đã kiểm tra kỹ lưỡng.

Chủ xe cẩu, từng nghe chuyện cô gái Thái Bình, linh cảm có điều chưa ổn. Ông ra lệnh đào lại khu vực ngôi mộ cũ. Sau một hồi tìm kiếm, người ta phát hiện hai mẩu xương nhỏ, được cho là xương ngón tay, bị sót lại trong đất.

Những mẩu xương này được thu gom, đặt vào tiểu sành cùng phần hài cốt trước đó. Từ đó, máy xúc không còn gặp sự cố nào nữa.

Ý nghĩa của câu chuyện

Câu chuyện về cô gái Thái Bình không chỉ là một truyền thuyết tâm linh mà còn là bức tranh sống động về cuộc sống của người dân Việt Nam trong những năm tháng khó khăn nhất.

Nó phản ánh sự khắc nghiệt của nạn đói năm 1945, khi hàng triệu người chết trong đau đớn và tuyệt vọng. Cô gái Thái Bình, dù chỉ là một người vô danh, đã trở thành biểu tượng cho những linh hồn không được siêu thoát, những con người bị lãng quên trong dòng chảy lịch sử.

Sức mạnh của đức tin Thiên Chúa, thể hiện qua nước thánh và lời cầu nguyện, là chủ đề xuyên suốt câu chuyện.

Đối với người dân Hồng Thuận, những sự kiện kỳ bí này không chỉ là bằng chứng về thế giới tâm linh mà còn là lời nhắc nhở về tầm quan trọng của lòng tin và sự bảo vệ của Chúa.

Ngay cả ông Ba, từng không theo đạo, sau sự việc của cháu mình đã tham dự các buổi lễ ở nhà thờ và cuối cùng trở thành một tín hữu.

Câu chuyện cũng mang thông điệp về lòng trắc ẩn. Cô gái Thái Bình, dù đã chết, chỉ kêu cầu một điều đơn giản: được no bụng. Hành động cho cô ăn, dù qua hình hài của một đứa trẻ, là cử chỉ nhân văn, nhắc nhở rằng ngay cả những linh hồn cũng cần được đối xử với lòng thương xót.

Hồng Thuận ngày nay

Ngày nay, Hồng Thuận là một ngôi làng yên bình bên dòng sông Hồng. Những cánh đồng lúa lại xanh tươi, những ngôi nhà mái ngói đỏ mọc lên, và cuộc sống đã khấm khá hơn.

Nhưng câu chuyện về cô gái Thái Bình vẫn được truyền miệng từ thế hệ này sang thế hệ khác. Mỗi khi đi qua khu vực từng là nấm mồ của cô, người dân vẫn dừng lại, thắp một nén hương, cầu nguyện cho linh hồn cô được yên nghỉ.

Nếu bạn có dịp ghé thăm Hồng Thuận, hãy lắng nghe những câu chuyện của người dân nơi đây. Họ sẽ kể không chỉ về cô gái Thái Bình mà còn về những giá trị văn hóa, đức tin, và lòng nhân ái đã gắn kết cộng đồng qua bao thế hệ.

Và nếu bạn cảm thấy một luồng gió lạnh thoảng qua bên bờ sông Hồng, hãy nhớ rằng có thể một linh hồn vẫn đang dõi theo, chờ đợi một lời cầu nguyện để được siêu thoát.


CGVST.COM biên soạn

Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY

Tin mới cập nhật