

Kính thưa cộng đoàn,
Trong cuộc sống, có những khoảnh khắc khiến con người ta phải dừng lại – không phải vì mỏi mệt, mà vì trái tim chợt thổn thức trước một điều gì đó thật sâu xa, thật thiêng liêng. Có người tìm thấy niềm tin giữa thung lũng tối tăm của đau khổ. Có người nhận ra tình yêu Thiên Chúa trong chính những giây phút tưởng chừng tuyệt vọng nhất.

Hôm nay, chúng con xin mời cộng đoàn cùng lắng nghe một câu chuyện có thật – câu chuyện của ông Đỗ Văn Công, một cán bộ nhà nước sống tại Thanh Hóa, người từng không tin vào phép lạ… cho đến khi chính ông phải quỳ gối trước phần mộ của một linh mục tử đạo, tha thiết van xin cho sự sống của đứa con gái bé nhỏ đang thoi thóp giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết.
Một câu chuyện cảm động, lạ lùng… nhưng cũng đầy hy vọng – mà chúng tôi tin rằng, khi nghe xong, lòng ai cũng sẽ ít nhiều được đánh động.
Kính thưa cộng đoàn,
Nếu ai đã từng đến kính viếng mộ cha Giuse Trần Ngọc Thanh tại đền thánh Martin, Biên Hòa – Đồng Nai, chắc hẳn sẽ chú ý đến một tấm bảng đá ghi lời “Tạ ơn Cha” được đặt trang trọng bên phần mộ. Đó là tấm bảng được làm bằng đá Thanh Hóa, gửi từ Thanh Hóa vào – của một người tên là Đỗ Văn Công.

Mới nghe qua, thật lạ lùng: một cán bộ nhà nước lại dâng lời tạ ơn một linh mục. Nhưng đằng sau tấm bảng tạ ơn đó là cả một câu chuyện đầy nước mắt. Mời cộng đoàn cùng theo dõi.
Ông Đỗ Văn Công là một người đàn ông trung niên, có công việc ổn định trong vai trò cán bộ tại tỉnh Thanh Hóa. Dù bận rộn với công việc, ông luôn dành thời gian chăm sóc cô con gái nhỏ tên là Mai, vì vợ ông đã qua đời khi bé Mai mới ba tuổi. Mai là nguồn sống, là niềm vui, là lý do khiến ông gắng gượng vượt qua mọi thử thách trong đời.
Ngày 15 tháng 11 năm 2024, ông nhận được một cuộc điện thoại từ đối tác ở Sài Gòn – một cơ hội công việc quan trọng không thể bỏ lỡ. Nhân dịp này, ông quyết định đưa con gái vào miền Nam, kết hợp công tác và thăm người thân tại Đồng Nai.

Công việc ở Sài Gòn bận rộn, nên ông tạm để Mai ở lại với người họ hàng thân thiết tại Đồng Nai – những người ông hoàn toàn tin tưởng. Nhưng trong lúc người thân bận việc, bé Mai đã chạy ra đường chơi, và bị một chiếc xe tông phải. Cô bé được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch.
Khi nghe tin, ông Công như bị sét đánh ngang tai. Ông tức tốc bỏ dở mọi cuộc họp, lao vội về Đồng Nai trong đêm. Tại bệnh viện, hình ảnh con gái bé nhỏ nằm bất động, cơ thể cắm đầy ống truyền, dây điện chằng chịt khiến ông như muốn gục ngã.
Bác sĩ thông báo: bé Mai bị tổn thương nặng vùng đầu, khả năng sống sót rất thấp. Họ đã cố gắng hết sức, nhưng cơ hội là mong manh, và gia đình nên chuẩn bị tinh thần.
Ông Công tuyệt vọng. Mỗi ngày, ông đều ngồi bên con gái, trò chuyện với hy vọng Mai có thể nghe thấy lời cha. Một ngày nọ, khi xuống căn tin bệnh viện, ông tình cờ gặp một người đàn ông trung niên. Sau một hồi trò chuyện, người này kể về cha Trần Ngọc Thanh – một linh mục tu sĩ bị sát hại, nay đang an nghỉ tại đền thánh Martin. Nhiều người đã đến cầu nguyện và nhận được phép lạ từ ngài.

Ban đầu, ông Công chỉ lịch sự cảm ơn. Là cán bộ nhà nước, ông vốn coi trọng lý trí, khoa học, không dễ tin vào những điều huyền bí. Nhưng đêm đó, nhìn con gái bất động, trong lòng ông chợt trào lên một tia hy vọng mong manh. Có thể nào…?
Sáng hôm sau, ông lặng lẽ rời bệnh viện, tìm đến đền thánh Martin trong cơn mưa nặng hạt. Nơi ấy yên bình, tách biệt với những ồn ào và lo toan của cuộc sống. Ông quỳ bên mộ cha Giuse Trần Ngọc Thanh, đọc lời cầu nguyện đầu tiên trong đời bằng tất cả sự khẩn thiết của một người cha. Ông xin cha cứu con gái mình – dù chỉ một cơ hội nhỏ – và hứa sẽ ghi lòng tạc dạ suốt đời.
Khi trở lại bệnh viện, ông nhận được tin: tình trạng của Mai đã có dấu hiệu cải thiện. Bác sĩ quyết định thử một phác đồ điều trị mới. Đêm đó, ông nằm thiếp đi trong mệt mỏi, và mơ thấy một người thanh niên mặc áo dòng trắng, khuôn mặt sáng ngời, hiền từ, nói với ông:
“Con gái ông sẽ sống, đừng lo lắng.”
Ông tỉnh giấc trong xúc động. Gương mặt trong giấc mơ ấy… rất giống ảnh chân dung cha Giuse mà ông đã thấy hôm trước.

Sáng hôm sau, tình trạng của Mai chuyển biến tích cực. Ba ngày sau, cô bé mở mắt, cử động tay chân – điều mà trước đó bác sĩ không dám hy vọng. Ông Công ôm con gái vào lòng, nước mắt rơi vì hạnh phúc.
Trong thâm tâm, ông biết: đây là phép màu. Là món quà từ cha Giuse Trần Ngọc Thanh.
Tấm bảng đá tạ ơn được ông đặt cạnh mộ cha, như một lời tri ân không bao giờ phai. Từ đó, ông sống với một niềm tin mới – niềm tin vào điều kỳ diệu mà lý trí con người không thể hiểu hết.
Từ sau biến cố đó, ông Đỗ Văn Công không còn sống như trước nữa. Ông bắt đầu tìm hiểu đức tin Công giáo, âm thầm đến nhà thờ vào mỗi Chúa Nhật, và thường xuyên viếng mộ cha Giuse mỗi lần có dịp vào Nam. Với ông, cha Giuse không chỉ là một linh mục tử đạo, mà còn là một người bạn thiêng liêng, một đấng chuyển cầu đầy quyền năng, và là cánh cửa đưa ông đến gần Thiên Chúa.
Còn bé Mai – sau một thời gian điều trị và phục hồi – đã trở lại trường học, vui vẻ, khỏe mạnh như chưa từng trải qua biến cố sinh tử. Ông Công không bao giờ kể cho con gái nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng mỗi đêm, ông vẫn thầm đặt tay lên trán con và thì thầm:
“Con là món quà kỳ diệu mà cha Giuse gửi lại cho ba.”
Tấm bảng đá tạ ơn vẫn nằm đó, bên phần mộ cha Trần Ngọc Thanh, giữa muôn vàn bảng tạ ơn khác – như một dấu chứng sống động về tình thương và phép lạ Chúa thực hiện qua những con người đơn sơ, thánh thiện.

Kính thưa cộng đoàn,
Phép lạ không phải lúc nào cũng là điều huyền bí hay ngoạn mục. Đôi khi, đó chỉ là một tia sáng lóe lên giữa đêm đen tuyệt vọng, là một trái tim biết mở ra để đón nhận đức tin – dù chỉ một lần.
Xin quý ông bà và anh chị em tiếp tục cầu nguyện cho linh hồn cha Giuse Trần Ngọc Thanh được sớm hiển thánh, và cho tất cả những ai đang gặp khổ đau biết cậy trông vào tình thương của Chúa.
Xin chân thành cảm ơn cộng đoàn đã theo dõi câu chuyện hôm nay.
Nguyện xin Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta. Amen.
*Khi trái tim chạm đến điều thiêng liêng
1. Niềm tin không giới hạn trong tôn giáo, mà được khơi dậy từ tình yêu: Dù là một cán bộ nhà nước, sống trong môi trường đề cao lý trí và thực tế, ông Công vẫn cúi đầu cầu nguyện khi trái tim người cha bị dồn đến tận cùng nỗi đau. Khi yêu thương đủ lớn, người ta sẽ tìm đến Thiên Chúa – không vì bị thuyết phục, mà vì bị đánh động.
2. Phép màu có thể đến khi ta buông mình trong lòng tin: Không ai có thể lý giải vì sao sau lời cầu nguyện ấy, cô bé Mai dần hồi phục. Nhưng điều chắc chắn là: chính lòng tin đã mở ra cánh cửa hy vọng, nâng đỡ tâm hồn người cha giữa lúc tưởng chừng tuyệt vọng.
3. Có những điều khoa học không thể giải thích – nhưng trái tim lại hiểu: Đôi khi điều kỳ diệu không nằm ở sự phục hồi y học, mà ở chỗ một con người vốn cứng rắn, thực tế, lại có thể tin tưởng và chấp nhận điều vượt ngoài lý trí – vì họ đã cảm được một sự hiện diện thiêng liêng.
4. Câu chuyện không chỉ về phép lạ – mà là hành trình trở về với đức tin: Hành trình đến Đền thánh Martin không chỉ là chuyến đi để xin ơn cứu sống, mà còn là con đường để một người cha học cách phó thác, học cách cầu nguyện, và học lại đức tin mà trước đó có lẽ ông chưa từng thật sự bước vào.
*Linh mục Giuse Trần Ngọc Thanh, O.P
Linh mục Giuse Trần Ngọc Thanh, O.P, sinh ngày 10 tháng 8 năm 1981 tại Sài Gòn, là một tu sĩ dòng Đa Minh. Sau khi khấn dòng năm 2010 và chịu chức linh mục vào ngày 4 tháng 8 năm 2018, cha được sai đến phục vụ tại giáo họ Sa Loong – một vùng truyền giáo hẻo lánh thuộc giáo phận Kon Tum, nơi có đông đồng bào dân tộc Xê Đăng sinh sống.
Với lòng nhiệt thành loan báo Tin Mừng, cha Giuse không chỉ chăm sóc mục vụ mà còn dành công sức bảo tồn văn hóa bản địa qua việc chuyển ngữ phụng vụ, dịch Kinh Thánh và biên soạn từ điển Xê Đăng – Việt.
Vào tối ngày 29 tháng 1 năm 2022, trong lúc đang ngồi tòa giải tội tại nhà nguyện Giang Lố 2, cha bất ngờ bị một người đàn ông dùng dao chém nhiều nhát vào đầu. Dù được đưa đi cấp cứu, ngài đã trút hơi thở cuối cùng lúc 23 giờ 30 phút cùng ngày, giữa khi còn đang mặc áo lễ và thi hành sứ vụ.

Cha được an táng tại Đền Thánh Martinô – tu viện Dòng Đa Minh Hố Nai (Biên Hòa), nơi nay đã trở thành điểm hành hương của đông đảo tín hữu. Nhiều người tin rằng qua lời chuyển cầu của cha, họ đã nhận được ơn lành, đặc biệt là những phép lạ liên quan đến bệnh tật, ơn hoán cải và sự bình an trong gia đình.
Di sản thiêng liêng của cha Giuse không chỉ nằm ở cái chết anh dũng mà còn ở chính đời sống phục vụ âm thầm, trọn vẹn cho người nghèo, người dân tộc thiểu số và cho Giáo hội. Ngài được yêu mến như một chứng nhân đức tin thời hiện đại – người mục tử đã “giặt áo mình trong máu Chiên Con”.
Dòng Đa Minh đã xuất bản cuốn sách tưởng niệm “Anh đã giặt áo mình…” ghi lại hành trình đức tin của cha, cùng những dòng tưởng niệm chân thành từ các tu sĩ và giáo dân – những người đã từng sống và phục vụ bên cạnh ngài.
Hình ảnh cha Giuse Trần Ngọc Thanh vì thế vẫn tiếp tục sống động trong lòng nhiều người, như ngọn lửa âm ỉ của đức tin và lòng dấn thân giữa thế giới hôm nay.
CGVST.COM // Tổng hợp