

Trong bối cảnh xã hội Việt Nam hiện nay, nơi Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) duy trì quyền kiểm soát tuyệt đối trên mọi lĩnh vực, truyền thông không chỉ là phương tiện thông tin mà còn là vũ khí tuyên truyền sắc bén phục vụ lợi ích của đảng và nhà nước xã hội chủ nghĩa (XHCN). Với quan điểm “truyền thông phải là tiếng nói của đảng,” ĐCSVN không ngần ngại biến các cơ quan báo chí thành công cụ để định hướng dư luận, kiểm soát tư tưởng, và áp đặt ý thức hệ lên mọi tầng lớp xã hội, kể cả các tổ chức tôn giáo.

Trong số đó, báo Công Giáo và Dân Tộc (CGvDT), một tờ báo mang danh “Công giáo” nhưng trực thuộc Ủy ban Đoàn kết Công giáo Việt Nam (UBĐKCGVN)– một tổ chức do ĐCSVN thành lập và điều hành – đã trở thành biểu tượng rõ nét của sự thâm nhập và phá hoại từ bên trong đối với Giáo hội Công giáo Việt Nam. Bài viết này sẽ phân tích sâu sắc vai trò của tờ báo này như một mối họa cần loại trừ, đồng thời làm rõ cách nó được ĐCSVN sử dụng để thao túng và chia rẽ cộng đồng Công giáo Việt Nam.
Truyền thông dưới lăng kính của Đảng Cộng sản: “Báo lề phải” và “báo lề trái”
Để hiểu rõ bản chất của CGvDT, trước hết cần nhìn vào cách ĐCSVN phân loại và kiểm soát truyền thông. Cựu Bộ trưởng Thông tin Tuyên truyền Lê Doãn Hợp từng phân định rõ ràng: báo chí thuộc quỹ đạo của ĐCSVN là “báo lề phải,” trong khi các phương tiện truyền thông độc lập hoặc không chịu sự kiểm soát của đảng bị gán cho nhãn “báo lề trái” và thường xuyên bị thóa mạ. Báo Quân đội Nhân dân ngày 31/7/2011 thậm chí gọi “báo lề trái” là “rác rưởi” (theo BBC ngày 01/8/2011). Nếu “báo lề trái” bị coi là rác rưởi, thì “báo lề phải” – trong đó có CGvDT– có thể được ví như “chất thải” từ cỗ máy tuyên truyền của ĐCSVN, một thứ sản phẩm được nhào nặn từ ý thức hệ độc tài và sự thao túng chính trị.

Trong hệ thống “báo lề phải,” các tờ báo mang danh tôn giáo như Người Công Giáo Việt Nam (Hà Nội) và Công Giáo và Dân Tộc (Sài Gòn) không nằm ngoài dòng chảy của báo chí quốc doanh. Chúng được thành lập không phải để phục vụ cộng đồng tín hữu hay bảo vệ đức tin, mà để làm công cụ tuyên truyền, giám sát và kiểm soát các hoạt động tôn giáo, đặc biệt là Công giáo – một tôn giáo vốn có lịch sử lâu đời và sức ảnh hưởng lớn tại Việt Nam.
Báo Người Công Giáo Việt Nam: Sự thất bại của một công cụ tuyên truyền
Trước khi đi sâu vào CGvDT, cần nhắc đến tờ Người Công Giáo Việt Nam như một ví dụ điển hình về sự thất bại của báo chí quốc doanh đội lốt Công giáo. Tiền thân của tờ báo này là Chính Nghĩa, một ấn phẩm từng bị người Công giáo miền Bắc – từ giáo dân, giáo sĩ đến giáo phẩm – đồng lòng tẩy chay vì bản chất phi nghĩa của nó. Không ai viết bài, không ai cung cấp tin tức, không ai mua, không ai đọc – tờ báo này nhanh chóng rơi vào quên lãng. Trước tình thế đó, ĐCSVN đã thông qua UBĐKCGVN để “đẻ” ra tờ Người Công Giáo Việt Namthay thế, nhưng nó vẫn không thể che giấu bản chất là một công cụ tuyên truyền xa rời đời sống đức tin của cộng đồng Công giáo.

Tác giả Thiên Sứ từng tiết lộ rằng tờ Người Công Giáo bị chỉ trích gay gắt vì “báo đạo mà toàn nói chuyện đời.” Thậm chí, khi linh mục Thiện Cẩm vận động Tổng Giám mục (TGM) Giuse Ngô Quang Kiệt viết bài cho tờ báo, TGM Kiệt thẳng thắn từ chối với lý do: “Viết báo ấy cho xấu cả người viết” (VietCatholic News, 28/02/2008). Sự khước từ này không chỉ phản ánh sự xa cách giữa tờ báo và Giáo hội, mà còn cho thấy thái độ cương quyết của các mục tử chân chính trong việc bảo vệ đức tin trước sự lạm dụng của ĐCSVN.
Công Giáo và Dân Tộc: Công cụ tuyên truyền trá hình tại miền Nam
Nếu Người Công Giáo Việt Nam là thất bại ở miền Bắc, thì Công Giáo và Dân Tộc tại Sài Gòn lại là một câu chuyện khác – tinh vi hơn, nguy hiểm hơn. Tờ báo này, ra đời ngày 10/7/1975 ngay sau khi ĐCSVN chiếm miền Nam, được quảng bá như một tiếng nói của người Công giáo Việt Nam. Tuy nhiên, thực chất nó là cơ quan ngôn luận của UBĐKCGVN, một tổ chức trực thuộc Mặt trận Tổ quốc Việt Nam – cánh tay nối dài của ĐCSVN. Với sự hậu thuẫn của đảng, CGvDTkhông chỉ tồn tại mà còn len lỏi vào các giáo xứ, gia đình Công giáo, và thậm chí nhận được sự cộng tác của một số linh mục và giáo phẩm, tạo nên một vỏ bọc “chính danh” đầy nguy hiểm.

Nguyễn Thanh Long, một trong những trụ cột của CGvDTsau Tổng Biên tập Phan Khắc Từ, từng tự hào: “Điều may mắn cho CGvDT là tờ báo có một số lượng khá đông đảo độc giả vừa đồng cảm vừa thủy chung với những chọn lựa và đường hướng của tờ báo” (Tuần báo CGvDT, số 1782, 05/11/2010). Nhưng nếu tờ báo thực sự được yêu mến như vậy, tại sao ông Long lại phải viết bài kêu gọi “Mong được bạn đọc tiếp tục thông cảm và chia sẻ”? Câu hỏi này dẫn đến một thực tế: sự “đồng cảm” và “thủy chung” mà CGvDT nhận được không đến từ giáo dân tự nguyện, mà từ sự áp đặt và tiếp tay của một số linh mục quốc doanh trong UBĐKCGVN.
Vai trò của linh mục quốc doanh và sự thâm nhập vào giáo xứ
Sự hiện diện của CGvDT trong các giáo xứ không phải là ngẫu nhiên. Nhiều ý kiến cho rằng, nếu không có sự tiếp tay của một số linh mục quản xứ – chịu ảnh hưởng từ các linh mục quốc doanh trong UBĐKCGVN – tờ báo này khó có thể thâm nhập sâu vào cộng đồng Công giáo. Những linh mục quốc doanh, được ĐCSVN nuôi dưỡng và trao quyền lực, đã dùng ảnh hưởng của mình để ép buộc hoặc khuyến khích giáo dân mua và đọc CGvDT. Tên gọi “Công giáo” của tờ báo dễ gây ngộ nhận rằng đây là tiếng nói chính thức của Giáo hội, trong khi thực chất nó đối lập hoàn toàn với sứ mạng của Giáo hội Công giáo.

Hơn nữa, CGvDTcòn lợi dụng uy tín của các giáo phẩm cao cấp để đánh bóng hình ảnh. Ví dụ, bài viết ngày 04/11/2010 “Cầu mong một lễ Hiện Xuống Mới” đã khéo léo đưa hình ảnh Đức Hồng y (ĐHY) Gioan Baotixita Phạm Minh Mẫn vào để quảng bá tờ báo. Tương tự, các bài phỏng vấn với Đức cha (ĐC) Nguyễn Văn Nhơn (2007), ĐC Vũ Huy Chương (2008) và nhiều giáo phẩm khác đã được sử dụng như “bảo chứng” cho tính hợp pháp của tờ báo. Tuy nhiên, những nội dung này thường bị bóp méo để phục vụ mục đích tuyên truyền của ĐCSVN, thay vì phản ánh chân thực tiếng nói của Giáo hội.
CGvDT và UBĐKCGVN: Công cụ đoạt công và phá hoại Giáo hội
Một trong những vai trò chính của CGvDT là làm bệ phóng cho UBĐKCGVN, tổ chức được ĐCSVN thành lập để kiểm soát và thao túng người Công giáo. Tờ báo thường xuyên ca ngợi “thành tích” của UBĐKCGVN, từ các phong trào “sống tốt đời đẹp đạo” đến các hoạt động “giảm tội phạm, ma túy, mãi dâm, tai nạn giao thông” hay “xây dựng quỹ bác ái, cứu trợ xã hội.” Nhưng thực tế, những nỗ lực này là công sức của giáo dân, các dòng tu và giáo xứ – những người thực hiện vì tinh thần Phúc Âm, chứ không phải vì sự phát động của ĐCSVN hay UBĐKCGVN. Như nhà báo Nguyễn Hữu Vinh nhận xét: “Thành tích được báo cáo thực chất là mồ hôi nước mắt của giáo dân… tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng của một ông nào thuộc UBĐKCG xuất hiện” (04/02/2010).

Không chỉ đoạt công, CGvDTcòn là công cụ để UBĐKCGVN củng cố vị thế trước ĐCSVN. Những huân chương, bằng khen mà đảng trao cho các cá nhân như Phan Khắc Từ, Vương Đình Bích, Trương Bá Cần… là minh chứng cho sự “trung thành” của họ với chế độ. Nhưng đối với người Công giáo chân chính, những “món trang trí rẻ tiền” này không có giá trị, bởi đức tin không đo bằng phần thưởng của một chính quyền vô thần.
Sự im lặng trước bất công và vu khống người Công giáo
Điều đáng buồn là CGvDT không bao giờ dám lên tiếng trước những bất công mà ĐCSVN gây ra cho Giáo hội và người dân Việt Nam. Các vụ việc như Tòa Khâm Sứ, Thái Hà, Đồng Chiêm, Tam Tòa, Cồn Dầu… – nơi người Công giáo bị đàn áp, đánh đập, bắt bớ – đều bị tờ báo này lờ đi hoặc bóp méo theo hướng có lợi cho chính quyền. Thay vì bảo vệ công lý, CGvDT lại vu khống những người Công giáo đấu tranh là “phần tử lợi dụng tôn giáo tiếp tay với thế lực thù địch bên ngoài” (Phan Khắc Từ, vụ Đồng Chiêm).

Tác giả Hương Giang từng chua chát nhận định: “Chẳng có hình ảnh nào của người Công giáo trên đất nước này ‘sáng tỏ’ cho bằng hình ảnh linh mục Ngô Thế Bính bị đánh ở Tam Tòa, các phụ nữ giáo dân Đồng Chiêm bị đánh nhừ đòn, anh Nguyễn Hữu Vinh bị tấn công nằm sóng soài bên vệ đường…” (24/01/2010). Những hành vi bạo ngược này không chỉ bị CGvDT phớt lờ, mà còn được tờ báo biện minh để bảo vệ chính quyền.
Lời kêu gọi loại trừ và quyết tâm của người Công giáo
Trước mối họa từ CGvDT và UBĐKCGVN, nhiều tiếng nói trong Giáo hội đã lên tiếng kêu gọi loại trừ những công cụ tuyên truyền này. Linh mục Chân Tín, trong thư gửi Hiệp hội Báo chí Công giáo Quốc tế năm 2001, khẳng định CGvDT là “tờ báo của UBĐKCG, một cơ quan do Mặt trận Tổ quốc thiết lập để vận động người Công giáo thi hành mệnh lệnh của ĐCSVN.” Đức cố Giám mục Lê Đắc Trọng cũng khẩn thiết: “Đã đến lúc dẹp bỏ UBĐKCGVN” (Chứng từ của một Giám mục, trang 270-272).

Đáp lại những lời kêu gọi này, người Công giáo Việt Nam cần một quyết tâm mạnh mẽ: loại bỏ CGvDT ra khỏi các giáo xứ, gia đình, và cộng đồng. Như Nguyễn Thanh Long từng khoe, sự tồn tại của tờ báo phụ thuộc vào sự ủng hộ của độc giả. Khi giáo dân đồng lòng tẩy chay, CGvDT sẽ mất đất dụng võ, kéo theo sự sụp đổ của UBĐKCGVN – mối họa lớn nhất đối với Giáo hội Công giáo Việt Nam.
Báo Công Giáo và Dân Tộc không phải là tiếng nói của Giáo hội, mà là công cụ tuyên truyền của ĐCSVN, được sử dụng để thâm nhập, chia rẽ và phá hoại cộng đồng Công giáo Việt Nam. Với vỏ bọc “Công giáo,” tờ báo này đã gây ra không ít ngộ nhận và tổn thương cho người tín hữu. Đã đến lúc người Công giáo Việt Nam nhận diện rõ bản chất của nó và cùng nhau hành động để loại trừ mối họa này, bảo vệ đức tin và Giáo hội trước sự thao túng của một chính quyền vô thần.

Sự trá hình dưới vỏ bọc “Công giáo” và chiêu bài đánh lừa giáo dân
Một trong những thủ đoạn tinh vi nhất của CGvDT là cách nó lợi dụng danh xưng “Công giáo” để đánh lừa giáo dân, đặc biệt là những người thiếu thông tin hoặc chưa nhận thức rõ bản chất của tờ báo. Không chỉ dừng lại ở cái tên, CGvDT còn khéo léo đăng tải các bài suy niệm, tin tức tôn giáo, và những bài viết mang màu sắc đạo đời xen kẽ để tạo ấn tượng rằng đây là một tờ báo phục vụ đời sống đức tin. Tuy nhiên, đằng sau lớp vỏ bọc ấy là một cỗ máy tuyên truyền được vận hành bởi những con người sẵn sàng đặt lợi ích của ĐCSVN lên trên sứ mạng thiêng liêng của Giáo hội.
Chẳng hạn, trong các số báo kỷ niệm những sự kiện lớn của Giáo hội như lễ Phong Thánh các Thánh Tử Đạo Việt Nam (1988), CGvDT từng hùng hổ chống đối, tổ chức hội thảo và đăng bài đả kích Tòa Thánh. Nhưng đến năm 2018, khi kỷ niệm 30 năm sự kiện này, tờ báo lại quay ngoắt 180 độ, tỏ ra sốt sắng tổ chức các hoạt động tưởng niệm. Sự tráo trở này không phải là dấu hiệu của sự “hối cải,” mà là chiêu bài để che giấu quá khứ và tiếp tục duy trì ảnh hưởng trong cộng đồng Công giáo. Đáng tiếc là một số giáo dân nhẹ dạ, vì thiếu thông tin hoặc bị cuốn theo những bài viết mang tính “đạo đức” bề mặt, vẫn vô tình tiếp tay cho tờ báo bằng cách mua và đọc nó.

Sự trá hình này còn được củng cố bởi sự hiện diện của các linh mục quốc doanh – những người từng thề trung thành với ĐCSVN hơn là với Giáo hội. Họ không chỉ là những cây bút chủ lực của CGvDT, mà còn đóng vai trò như “cánh tay nối dài” của UBĐKCGVN trong việc truyền bá tờ báo vào các giáo xứ. Ví dụ, linh mục Phan Khắc Từ, Tổng Biên tập thứ tư của CGvDT, từng tự hào trưng bày các huân chương mà ĐCSVN trao tặng tại văn phòng của mình. Những “kỷ vật” ấy không chỉ là phần thưởng cho sự phục tùng, mà còn là biểu tượng của sự phản bội đối với đức tin Công giáo chân chính.
Sự đồng lõa của một số giáo phẩm: Lỗi lầm hay áp lực?
Một câu hỏi lớn đặt ra là tại sao CGvDT lại nhận được sự cộng tác từ một số giáo phẩm cao cấp trong Giáo hội Công giáo Việt Nam, như ĐHY Phạm Minh Mẫn, ĐC Bùi Tuần, ĐC Nguyễn Văn Nhơn, và nhiều vị khác? Điều này không chỉ khiến giáo dân hoang mang, mà còn tạo điều kiện để tờ báo khoe khoang về tính “chính danh” của mình. Tuy nhiên, để đánh giá công bằng, chúng ta cần xem xét bối cảnh lịch sử và áp lực mà các vị này phải đối mặt.

Sau năm 1975, Giáo hội Công giáo Việt Nam rơi vào tình thế vô cùng khó khăn dưới sự kiểm soát gắt gao của ĐCSVN. Các giám mục, linh mục không chỉ phải bảo vệ đoàn chiên trước sự bách hại tôn giáo, mà còn phải tìm cách duy trì sự tồn tại của Giáo hội trong một chế độ vô thần. Trong bối cảnh đó, việc một số giáo phẩm xuất hiện trên CGvDT có thể là kết quả của sự thỏa hiệp bất đắc dĩ, hoặc thậm chí là sự ép buộc từ phía chính quyền. Chẳng hạn, bài phỏng vấn ĐC Vũ Huy Chương trên CGvDT số 1678 (2008) được thực hiện ngay trong thời điểm người Công giáo miền Tây Bắc bị đàn áp khốc liệt. Lời lẽ “lạc quan” của ĐC Chương về việc “sinh hoạt tôn giáo được dễ dàng hơn” rõ ràng không phản ánh thực tế, mà dường như là sản phẩm của sự kiểm duyệt và định hướng từ UBĐKCGVN.
Dẫu vậy, sự đồng lõa này – dù vô tình hay cố ý – đã để lại hậu quả nghiêm trọng. Nó không chỉ làm suy yếu tiếng nói chung của Giáo hội trước những bất công, mà còn tạo kẽ hở để CGvDT và UBĐKCGVN lợi dụng uy tín của các giáo phẩm nhằm củng cố vị thế của mình. Điều này đặt ra một bài học lớn cho Giáo hội: sự im lặng hoặc thỏa hiệp với một công cụ tuyên truyền như CGvDT có thể dẫn đến những tổn thương lâu dài cho cộng đồng Công giáo.
CGvDT và âm mưu chia rẽ nội bộ Giáo hội
Ngoài việc tuyên truyền cho ĐCSVN, CGvDT còn đóng vai trò như một “con dao hai lưỡi” trong việc chia rẽ nội bộ Giáo hội Công giáo Việt Nam. Bằng cách tạo ra một “Giáo hội Công giáo giả” – như nhận xét của một linh mục tại Sài Gòn được tác giả Thúy Dung trích dẫn – tờ báo này không chỉ bôi nhọ hình ảnh Giáo hội chính thống, mà còn gieo rắc sự nghi kỵ giữa các giáo phẩm, linh mục, và giáo dân.

Ví dụ, trong vụ Tòa Khâm Sứ (2008), CGvDT đã đăng bài “Về Vụ Tòa Khâm Sứ Ở Hà Nội” của Tổng Biên tập Trương Bá Cần, trong đó xuyên tạc cuộc đấu tranh đòi lại tài sản Giáo hội của người Công giáo Hà Nội, đồng thời bênh vực hành động chiếm dụng bất hợp pháp của chính quyền. Bài viết này không chỉ gây phẫn nộ trong cộng đồng Công giáo, mà còn khiến nhiều trí thức như nhà báo Mặc Giao và nhà văn Trần Phong Vũ lên tiếng phản bác mạnh mẽ. Sự kiện này cho thấy CGvDT không ngần ngại đứng về phía ĐCSVN để chống lại chính đoàn chiên mà Giáo hội đang bảo vệ.
Hơn nữa, việc UBĐKCGVN đề bạt một số giáo phẩm nhận huân chương từ ĐCSVN – như ĐTGM Nguyễn Văn Bình, ĐGM Bùi Tuần – có thể xem là một âm mưu tinh vi nhằm tạo ra sự phân hóa trong hàng ngũ lãnh đạo Giáo hội. Những tấm huân chương này, dù mang danh “vinh danh,” thực chất là công cụ để ĐCSVN mua chuộc hoặc làm suy yếu tinh thần đấu tranh của các vị mục tử. Điều này đặt ra câu hỏi: liệu sự “án binh bất động” của một số giáo phẩm trước sự lộng hành của ĐCSVN và UBĐKCGVN có liên quan đến những “phần thưởng” ấy?
Tầm nhìn xa của Giáo hội và lời kêu gọi hành động
Trước mối họa từ CGvDT và UBĐKCGVN, Giáo hội Công giáo Việt Nam không thể tiếp tục im lặng hoặc để tình trạng này kéo dài. Lời kêu gọi “dẹp bỏ UBĐKCGVN” của Đức cố Giám mục Lê Đắc Trọng và linh mục Chân Tín không chỉ là tiếng nói của quá khứ, mà còn là kim chỉ nam cho hiện tại và tương lai. Tuy nhiên, để thực hiện điều này, Giáo hội cần một chiến lược dài hơi và sự đồng lòng từ cả ba thành phần: giáo phẩm, linh mục, và giáo dân.
Trước hết, các giám mục và linh mục cần chấm dứt mọi sự hợp tác với CGvDT, từ việc gửi bài viết đến tham gia các sự kiện do tờ báo tổ chức. Sự hiện diện của các đấng bậc trong Giáo hội trên một tờ báo quốc doanh không chỉ làm suy giảm uy tín của Giáo hội, mà còn gây hoang mang cho giáo dân. Thay vào đó, Giáo hội nên tập trung phát triển các kênh truyền thông chính thống của mình, như bản tin Hiệp Thông của Hội đồng Giám mục Việt Nam, hoặc các trang mạng Công giáo độc lập, để đưa tiếng nói chân chính đến với cộng đồng.

Thứ hai, giáo dân cần được nâng cao nhận thức về bản chất của CGvDT và UBĐKCGVN. Các linh mục quản xứ, với vai trò là những người dẫn dắt đoàn chiên, cần mạnh dạn cấm lưu hành tờ báo này trong khuôn viên nhà thờ và khuyến khích giáo dân tẩy chay nó. Đồng thời, việc tổ chức các buổi hội thảo, chia sẻ thông tin về sự thật của CGvDT sẽ giúp giáo dân hiểu rõ hơn và tránh bị đánh lừa bởi những chiêu bài tuyên truyền.
Cuối cùng, Giáo hội cần gây áp lực lên ĐCSVN để đòi hỏi quyền tự do truyền thông thực sự. Trong thời đại thông tin đa chiều, việc ĐCSVN duy trì một tờ báo như CGvDT để thao túng người Công giáo là điều không còn hợp thời và càng ngày càng lộ rõ sự bất lực của chế độ trước sức mạnh của sự thật. Một Giáo hội mạnh mẽ, đoàn kết và không khoan nhượng với những công cụ tuyên truyền như CGvDT sẽ là nền tảng để bảo vệ đức tin và đấu tranh cho công lý.
Hy vọng từ sự thức tỉnh của cộng đồng Công giáo
Dù CGvDT đã tồn tại gần nửa thế kỷ và gây ra không ít tổn thương cho Giáo hội Công giáo Việt Nam, vẫn còn hy vọng từ sự thức tỉnh của cộng đồng tín hữu. Ngày nay, với sự phát triển của internet và các phương tiện truyền thông độc lập, người Công giáo Việt Nam có thể dễ dàng tiếp cận thông tin để nhận diện rõ bản chất của tờ báo này. Những tiếng nói mạnh mẽ từ các linh mục, giáo dân, và trí thức Công giáo – như linh mục Chân Tín, Đức cha Lê Đắc Trọng, nhà báo Nguyễn Hữu Vinh – là ngọn lửa soi sáng con đường để loại bỏ mối họa này.

Hơn nữa, sự suy giảm ảnh hưởng của CGvDT trong các giáo xứ là dấu hiệu tích cực cho thấy giáo dân ngày càng nhận thức được sự thật. Khi tờ báo mất độc giả, nó sẽ không còn lý do tồn tại, và UBĐKCGVN – tổ chức đứng sau nó – cũng sẽ lung lay. Đây chính là thời điểm để người Công giáo Việt Nam biến lời thề “dẹp bỏ những tờ báo ngụy danh Công giáo” thành hành động cụ thể, đưa CGvDT và những công cụ tương tự ra khỏi đời sống đức tin của mình.
Báo Công Giáo và Dân Tộc không chỉ là một tờ báo, mà là biểu tượng của sự thao túng, chia rẽ và phá hoại mà ĐCSVN nhắm vào Giáo hội Công giáo Việt Nam. Dưới bàn tay của UBĐKCGVN, nó đã biến thành một mối họa cần được loại trừ khẩn cấp. Người Công giáo Việt Nam, với đức tin kiên vững và ý chí mạnh mẽ, có đủ sức mạnh để đánh sập không chỉ CGvDT, mà còn cả hệ thống tuyên truyền đội lốt tôn giáo của ĐCSVN. Hành trình này đòi hỏi sự đoàn kết, tỉnh táo và quyết tâm từ mọi thành phần trong Giáo hội. Chỉ khi đó, Giáo hội Công giáo Việt Nam mới thực sự trở thành một cộng đồng hiệp thông, thánh thiện, và tự do trong lòng dân tộc.