Tâm sự của một người Công giáo trong ngày 30/4

Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4
CGvST | 26/03/2025

Người Công Giáo nên làm gì cho nước Việt vào lúc kỷ niệm ngày 30/4/1975?

Ngày 30 tháng 4 năm 1975 là một dấu mốc không thể nào quên trong lịch sử Việt Nam, và với tôi, một người Công giáo, đó không chỉ là một sự kiện lịch sử mà còn là một hành trình đức tin đầy cảm xúc, thử thách và hy vọng. Hôm nay, khi ngồi viết lại những dòng tâm sự này vào ngày 26 tháng 3 năm 2025, tôi muốn nhìn lại quá khứ, chia sẻ những gì người Công giáo Việt Nam đã trải qua, và trăn trở về vai trò của chúng tôi trong việc xây dựng đất nước hôm nay. Đây không chỉ là một bài tư liệu khô khan, mà còn là những lời tâm sự từ trái tim, nơi Chúa Thánh Thần vẫn đang thổi những ngọn gió của tình yêu và hy vọng.

Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4
Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4

Sau Ngày 30/4/1975: Một Thời Khắc Đức Tin

Ngày 30/4/1975, khi tiếng súng im lặng ở Sài Gòn, không khí trở nên ngột ngạt với những người Công giáo miền Nam. Tôi còn nhớ những câu chuyện mà cha mẹ kể lại, về sự hoang mang, lo sợ lan tràn trong cộng đồng. Chuông nhà thờ không reo, khác hẳn với tiếng chuông chùa vang vọng hòa cùng tiếng reo hò của một số người dân. Có người hoan nghênh quân giải phóng, nhưng với phần lớn người Công giáo, đó là nỗi sợ hãi về một tương lai bất định. Tin đồn về “cuộc tắm máu”, về việc “Cộng sản sẽ giết hết người Công giáo di cư 1954” hay “linh mục bị tàn sát, nhà thờ bị triệt hạ” khiến nhiều người hoảng loạn. Một số người vội vã lên những con thuyền mỏng manh, hy vọng ra khơi để giữ được đức tin nơi đất khách quê người.

Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4
Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4

Trong bối cảnh đó, tôi không thể không nhắc đến những lời cầu nguyện ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh: “Lạy Chúa, xin ban đức tin cho chúng con”. Lời cầu ấy được lan truyền trong cộng đồng Công giáo, một điểm tựa để vượt qua những ngày tăm tối. Đức tin không chỉ là một niềm tin trừu tượng, mà trở thành hành động cụ thể. Những lớp học giáo lý được tổ chức kín đáo, đôi khi dưới vỏ bọc của những buổi câu cá bên bờ sông hay những cuộc trò chuyện vu vơ. Người giảng dạy phải liều mình, người tổ chức phải sáng tạo để tránh sự dòm ngó của chính quyền. Tôi vẫn hình dung cảnh những anh em đạp xe qua những con đường bụi bặm, mang theo những tài liệu tôn giáo được đánh máy, nhân bản thủ công, giấu kỹ trong áo để trao tận tay người cần đọc.

Khi chính quyền đụng chạm đến niềm tin, người Công giáo không ngồi im. Họ lặng lẽ tìm đến các linh mục, tu sĩ để trao đổi, rồi rỉ tai nhau những quan điểm của Hội Thánh. Thậm chí, khi có người Công giáo vì áp lực mà “về hùa” với quan điểm sai trái, cộng đồng chọn cách tẩy chay, nhưng không bao giờ ngừng cầu nguyện cho họ. Đó là tinh thần tha thứ và yêu thương mà tôi luôn tự hào trong đức tin Công giáo.

Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4
Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4

Không còn nhà in, không còn truyền hình hay phát thanh Công giáo, chúng tôi quay về những phương tiện thô sơ. Đài Vatican và đài Chân Lý từ Philippines trở thành nguồn an ủi tinh thần. Tôi nhớ mẹ tôi kể lại, bà thường vặn radio thật nhỏ trong buồng kín, tai áp sát loa để nghe từng lời, sợ “tai vách mạch rừng”. Những bệnh viện Công giáo không còn, nhưng người Công giáo không bỏ cuộc. Họ lên đường đến miền sâu miền xa, tổ chức những “nhà thương một ngày”, mang tình thương của Chúa đến với những người cần nhất. Như lời bài hát: “Đến với quê hương tôi, dù gian nan còn đầy”, họ đã sống đức tin bằng hành động cụ thể.

Vai Trò Của Đức Tổng Giám Mục Phaolô Nguyễn Văn Bình

Giữa cơn hoảng loạn ấy, tôi không thể không nhắc đến Đức Tổng Giám Mục Phaolô Nguyễn Văn Bình – một người mà tôi xem như “ngọn hải đăng” dẫn lối cho người Công giáo miền Nam. Trước ngày 30/4, khi tin đồn về việc Tòa Thánh tổ chức di cư tràn lan, ngài đã dứt khoát lên tiếng: “Hàng giáo phẩm không tổ chức di cư giáo dân và Giám mục đều ở lại tại chỗ”. Lời kêu gọi ngày 8/4/1975 của ngài như một lời hiệu triệu, khuyên các linh mục và tu sĩ giữ vững tinh thần hy sinh, sẵn sàng “dâng mạng sống vì đàn chiên” như Chúa Giêsu.

Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4
Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4

Ngày 5/5/1975, chỉ vài ngày sau biến cố, ngài viết Thư Chung gửi giáo dân với những lời tha thiết: “Từ nay không còn bom đạn, tang tóc, hận thù… Đây là một niềm vui chung của cả dân tộc và với cái nhìn theo đức tin, đây cũng chính là một hồng ân của Thiên Chúa”. Lời ấy không chỉ xoa dịu nỗi sợ hãi, mà còn mở ra một hướng đi mới: đồng hành cùng dân tộc, xây dựng đất nước trong tinh thần hòa giải. Ngài không chỉ nói suông, mà còn hành động. Từ việc hiến các trường Công giáo cho giáo dục miễn phí, đến việc khuyến khích giáo dân tham gia các vùng kinh tế mới, ngài đã sống đúng với đường hướng “Hội nhập – Canh tân – Hòa giải”.

Bây Giờ: Người Công Giáo Việt Nam Nên Làm Gì?

Bốn mươi mốt năm trôi qua kể từ 1975, và giờ đây là năm 2025, tôi tự hỏi: Người Công giáo Việt Nam nên làm gì cho đất nước trong ngày kỷ niệm 30/4? Câu trả lời không nằm ở những điều to tát, mà ở chính cách chúng tôi sống đức tin mỗi ngày. Chúng tôi dựa vào Chúa, vào Hội Thánh, vào Kinh Thánh và các thông điệp của Đức Giáo Hoàng, thư của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam – những “kim chỉ nam” không bao giờ lạc hướng. Nhiều anh em giáo dân giờ đây đọc các trang web, blog, Facebook Công giáo, hoặc tìm về các linh địa như La Vang, Tà Pao để củng cố niềm tin.

Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4
Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4

Khi đất nước đối mặt với những thử thách, như sự bành trướng của Trung Cộng, người Công giáo không đứng ngoài cuộc. Tôi đã thấy họ trong các cuộc biểu tình, máu của họ đã đổ vì vận mệnh dân tộc, chữ ký của họ xuất hiện trong các kiến nghị đòi công lý. Hội Thánh Việt Nam luôn “đồng hành cùng dân tộc”, và điều đó không chỉ là khẩu hiệu, mà là hành động cụ thể.

Đôi Mắt Buồn Nhưng Không Tuyệt Vọng

Nếu ai đó hỏi tôi: “Đôi mắt người Công giáo Việt Nam thế nào?”, tôi sẽ trả lời: “Hơi buồn buồn”. Sao lại không buồn khi chúng tôi chưa được tham gia đầy đủ vào đời sống xã hội, từ giáo dục đến y tế, vì nhà nước vẫn muốn kiểm soát tất cả? Nguyên tắc bổ trợ – một nền tảng quan trọng cho một xã hội dân chủ – vẫn chưa được tôn trọng. Nhưng buồn không có nghĩa là tuyệt vọng. Chúng tôi có ba nhân đức đối thần: Tin, Cậy, Mến. Tin vào Chúa, cậy dựa vào Ngài, và yêu mến Ngài cũng như tha nhân.

Còn về người cộng sản? Tôi không phủ nhận có lúc giận họ vì những bất công, nhưng như người xưa nói: “Giận thì giận mà thương thì thương”. Chúng tôi cầu nguyện cho họ nhận ra “Quyền Con Người”, “Phẩm Giá”, từ bỏ độc tài, để cùng xây dựng một đất nước yêu thương, công lý và hòa bình. Người Công giáo không chỉ tố cáo các cấu trúc tội lỗi, mà còn dấn thân xây dựng bằng tình yêu.

Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4
Tâm Sự Của Một Người Công Giáo Trong Ngày 30/4

Hôm nay, nhìn lại ngày 30/4/1975, tôi thấy đó không chỉ là một ngày của mất mát hay chiến thắng, mà là khởi đầu của một hành trình đức tin đầy ý nghĩa. Người Công giáo Việt Nam đã vượt qua những ngày đen tối bằng sự sáng tạo, kiên cường và tình yêu. Giờ đây, chúng tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện cho đất nước, cho tự do dân chủ, và cả cho những người từng làm khổ dân tộc. Vì trong đức tin Công giáo, Thiên Chúa là Cha của tất cả, và Ngài cũng đang đau buồn vì những đứa con lạc lối.

Tôi viết những dòng này không chỉ để kể lại câu chuyện, mà còn để tự nhủ: Hãy sống xứng đáng với đức tin, với đất nước, và với những gì Chúa Thánh Thần đang thúc đẩy trong tim mỗi người Công giáo Việt Nam hôm nay. Ngày 30/4 không chỉ là ký ức, mà là lời mời gọi để chúng tôi tiếp tục dấn thân.

CGVST.COM

Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY

Tin mới cập nhật