

Hành trình đầy gian nan của một cô gái tân tòng theo Đạo Công giáo trong sự phản đối kịch liệt của dòng họ.
Kính thưa cộng đoàn, trong xã hội ngày nay, khi internet phát triển bùng nổ với thông tin nhiều chiều, đâu đó trên các trang mạng xã hội, những kẻ xấu lợi dụng để bôi nhọ Công giáo, tuyên truyền sai lệch nhằm khiến mọi người hiểu sai và mang thành kiến. Thậm chí, họ còn bị lôi kéo để xa rời đạo Chúa.

Sau đây là một câu chuyện về một cô gái tân tòng, nạn nhân của những thành kiến đó, từng “ăn cơm chan máu và nước mắt”. Qua câu chuyện, chúng ta thấy tình yêu Chúa thật lớn lao. Chị ấy đã trở thành một Kitô hữu với đức tin tuyệt vời. Đây là một câu chuyện rất hay, mời cộng đoàn cùng đọc hết nhé!
Nghe bằng MP3(bấm vào nút play để nghe Audio):
Đọc tiếp câu chuyện:
Cô bé ấy lớn lên trong một gia đình ngoại đạo, theo đạo Phật, có truyền thống cách mạng, với các bác là liệt sĩ. Cô rất ghét đạo Thiên Chúa, cực kỳ ghét. Thế nhưng, tấm gương sáng đã thay đổi cô.
Khi còn nhỏ, mẹ cô hay dẫn cô đến ngồi ở số 31 Nhà Chung, nơi mẹ mua giấy vụn. Những đêm ngồi chờ một mình, có hôm mẹ đi lâu, cô đói bụng. Rồi một sơ tốt bụng mang cơm và đồ ăn ra cho cô. Sơ còn cho đồ ăn, ngồi trò chuyện, dạy đủ thứ.
Sơ cho cô xem một bức hình về một người đàn bà đẹp, rất đẹp, với vầng sáng lấp lánh trên đầu, áo trắng dài phủ xuống địa cầu, dưới chân là một bông hoa trắng và hồng, tay cầm chuỗi tràng hạt đủ màu. Xung quanh bà là các em bé có cánh bay lượn.
Bà ngước lên, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, vai bà chắp tay như cầu nguyện. Hình ảnh ấy đẹp lắm, cô bé ngắm mãi không chán. Sơ dẫn cô đến tượng Đức Mẹ trong nhà thờ lớn và nói: “Con ra đây tâm sự với bà nhé!” Từ đó, cô quen, mỗi khi buồn hay bị mẹ mắng, cô chạy đến nhà thờ ngồi trò chuyện với “bà”.
Có lần, cô ganh tị với bà, nói: “Bà đẹp lắm, con ganh tị!” Ở trường gần nhà thờ, mỗi sáng cô đạp xe qua, dừng lại chào: “Chào bà đẹp của con! Sáng nay con đi học, chúc bà một ngày tốt lành!” Chào xong, lòng cô bình an lắm.
Khi lớn lên, cô chuyển đến ở gần nhà bác Thảo, mẹ đỡ đầu của cô. Lần đầu được đi lễ, lòng cô vui không tả xiết. Cô nhìn thấy “người đàn bà đẹp” trong nhà thờ, ngắm mãi không chán. Sau này, cô mới biết đó là Đức Mẹ Maria, Mẹ Chúa Trời.
Cô lén đi lễ, học làm dấu thánh giá, nhưng phải nhìn người khác làm trước rồi làm theo. Mỗi lần mẹ biết cô trốn đi lễ, cô bị đánh, bị chửi. Mẹ cô nói: “Bên Chúa là bọn buôn người!”
Có lần, mẹ đánh cô bằng đòn gánh, thâm tím cả chân, suýt què. Mẹ bảo: “Mày mà theo đạo, tao nhốt mày, tao nuôi trong nhà tao, không có đứa phản gia đình, phản dòng họ!”
Một lần về quê, cô đeo chuỗi Mân Côi, mọi người thấy, giật đứt, chửi cô, tát đến chảy máu miệng, nói: “Mày theo lũ phản động à?” Hôm sau, cô ăn cơm, vừa cầm bát, cả nhà chửi: “Nhà tao không có đứa như mày, phản gia đình, phản dòng họ!”
Từ đó, cả nhà ghét cô kinh khủng, coi cô như kẻ làm điều gì đó sai trái. Cô bị xa lánh, nhưng cô không quan tâm. Cô nghĩ: “Muốn sống sao thì sống, không ai giúp thì tự mình làm!”
Là một tân tòng, cô thèm lắm một ngày được mặc áo dài trắng đi lễ, được cầm sách Kinh Thánh mà không bị đốt, được làm dấu thánh giá mà không phải lén lút, được đi lễ về mà không bị chửi, không bị coi như con thú lạ.
Sau 10 năm hồng ân làm con Chúa, chị NP xúc động viết lại hành trình của mình. Năm 2009, gia đình cô chuyển đến sống gần nhà bác Thảo. Cô thấy thú vị khi mỗi thứ Bảy, bác mặc áo dài, đạp xe đi lễ. Cô hỏi, bác kể, rồi dẫn cô đi.
Lần đầu đến nhà thờ, cô ngỡ ngàng. Cô hay qua nhà thờ lớn chơi, khoảng trưa, bác Thảo nhìn cô và nói: “Nếu con muốn theo đạo, bác sẽ đỡ đầu.” Lúc đó, cô chẳng hiểu gì, nhưng thích đi lễ, thích nghe thánh ca, dù không biết nốt nhạc hay lời bài hát. Cô lén đi lễ, nhìn người ta làm dấu rồi làm theo, nhưng thường làm ngược.
Một hôm, trong Thánh lễ, một chị nhìn cô mãi, rồi nắm tay cô, nói: “Em chưa rửa tội đúng không?” Cô hỏi: “Rửa tội là gì? Sao chị biết?” Chị bảo: “Chị thấy em làm dấu ngược, quan sát em mãi nên biết. Nếu chưa rửa tội, em đừng rước lễ nhé!”
Chị dẫn cô về cộng đoàn, dạy những điều cần thiết về giáo lý. Mẹ đỡ đầu đăng ký cho cô một khóa giáo lý cấp tốc. Ngày 1/1/2011, cô được rửa tội, nhưng mẹ đỡ đầu bận việc cộng đoàn, không đến được. Cô tủi thân, nhưng mọi thứ rồi cũng qua.

Từ đó, mẹ cô chửi thay cơm, gặp là đánh, bầm dập. Cô quen dần. Chị Hai và mẹ bề trên bị mẹ cô chửi, thậm chí cha xứ đến cũng bị chửi. Mẹ cô chửi tất cả, không kiêng nể ai.
Chị Hai dạy giáo lý cho cô, khảo bài, nếu không thuộc, chị mắng: “Học đi, không muốn thì thôi!” Những bài học ấy giúp cô hiểu sâu về giáo lý.
Cô từng tìm hiểu dòng Tiểu Muội Chúa Giêsu, nhưng mẹ bề trên nói cô không hợp vì tính cách mạnh mẽ. Cô tham gia nhóm giúp người nhiễm HIV, ngồi lắng nghe, xoa dịu nỗi đau của họ. Những năm đầu làm con Chúa, cô hạnh phúc lắm.
Nhưng một ngày, em trai của mẹ đỡ đầu nói: “Mày đến nhà thờ để xin cơm thừa canh cặn!” Mẹ cô nghe được, đánh cô gần chết, nói: “Nhà tao nghèo đến mức mày đi ăn xin à?” Cô tức, cãi nhau với người đó, rồi không đến giáo xứ ấy nữa.
Cô thất vọng, cảm thấy hụt hẫng, tưởng mình chọn sai. Cô nói với chị Hai: “Em không tin Chúa nữa, em mệt mỏi!” Chị buồn, nhưng bảo: “Nếu mệt, em nghỉ ngơi. Ngọn lửa đức tin vẫn còn, Thiên Chúa luôn đợi em về. Chị ở đây, sẵn sàng dọn bàn cho em.” Cô ôm chị khóc, lòng đau nhói. Chị xoa đầu: “Con nhỏ này bướng lắm, nhưng chị sẽ ở đây!”
Cô vào Sài Gòn, tách khỏi mọi thứ, không đi lễ. Nhưng một hôm, lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, bạn cô ở Hà Nội nhắn tin chúc mừng. Lòng cô khó chịu, nên chiều đó, cô rủ một bạn người Khmer chở đến nhà thờ Đức Bà. Bạn hỏi: “Bé, mày đi lễ hả?” Cô gật đầu, nói: “Bổn mạng tui nè!” Cả hai vào nhà thờ.
Bạn cô hỏi đủ thứ, cô lấy hết kiến thức giáo lý để trả lời. Bạn thấy thú vị, hỏi: “Anh muốn rửa tội thì gặp ai?” Cô ngạc nhiên, nói: “Phẩm cực lắm nghen!” Bạn ấy đăng ký học giáo lý và rửa tội. Khi về Hà Nội, chị Hai hỏi: “Chán chưa? Chán thì về nhà!” Cô cười: “Dạ, chán rồi, nhưng lâu lâu con lại đi bụi!” Chị cười, dẫn cô đi xưng tội.
Cô kể hết mọi thứ, hơn một tiếng. Khi được tha tội, cô thấy lòng nhẹ nhàng, ôm chị Hai như đứa trẻ. Chị dặn: “Đừng đi bụi nữa, về với chị!”
Giờ đây, nhìn lại 10 năm, cô từng hạnh phúc, từng đau khổ, từng chối Chúa, từng thổi tắt ngọn đèn đức tin. Nhưng mỗi lần quay lại, Chúa vẫn dang tay nâng đỡ, chở che. Với Ngài, cô như đứa con hoang đàng, bỏ nhà đi, nhưng Ngài vẫn kiên nhẫn đợi.
Hiện nay, chị NP, 26 tuổi, sống tại Hà Nội, là một tông đồ thường dân, tham gia nhiều chương trình từ thiện, giúp đỡ người khó khăn. Đây là một câu chuyện tuyệt vời về hành trình đức tin. Nguyện xin Chúa và Đức Mẹ ban muôn ơn lành cho chị và gia đình!
Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY