Đức Giêsu lên trời là lên chỗ nào?

Đức Giêsu lên trời là lên chỗ nào?
CGvST | 01/06/2025

Mầu nhiệm Chúa Giêsu Thăng Thiên là một trong những chân lý đức tin cốt lõi của Kitô giáo, được Giáo hội mừng kính cách trọng thể. Tuy nhiên, câu hỏi “Đức Giêsu lên trời là lên chỗ nào?” không chỉ là một thắc mắc về địa điểm, mà còn là lời mời gọi suy tư sâu xa về ý nghĩa thần học, phụng vụ và thực tiễn của sự kiện này trong đời sống người Công giáo. Dựa trên các nguồn Kinh Thánh, giáo huấn Giáo hội, và suy tư thần học, bài viết này tìm cách làm sáng tỏ mầu nhiệm Thăng Thiên dưới góc nhìn đức tin Công giáo.

Đức Giêsu lên trời là lên chỗ nào?
Đức Giêsu lên trời là lên chỗ nào?

Lên Trời: Biểu tượng của sự hiệp thông với Thiên Chúa

Hình ảnh Chúa Giêsu “lên trời” trong sách Công vụ Tông đồ (Cv 1,9) thường khiến chúng ta liên tưởng đến một chuyển động vật lý, như thể Người rời bỏ trái đất để đến một nơi xa xôi trên các tầng mây.

Tuy nhiên, theo bài viết từ Hội đồng Giám mục Việt Nam, “lên trời” không phải là một hành trình địa lý, mà là một sự kiện thần học biểu lộ vinh quang của Chúa Giêsu.

Hình ảnh “mây” bao phủ Người gợi nhớ đến sự hiện diện của Thiên Chúa trong Cựu Ước (Xh 13,21; Đn 7,13), cho thấy rằng Chúa Giêsu không đi vào một không gian vật lý, mà bước vào chính vinh quang của Thiên Chúa Cha.

Chúa Giêsu từng khẳng định: “Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông” (Lc 17,20-21). “Trời” trong tư duy Kinh Thánh không phải là một nơi chốn cụ thể, mà là trạng thái hiệp thông trọn vẹn với Thiên Chúa.

Khi Chúa Giêsu “lên trời,” Người trở về với Chúa Cha, ngự “bên hữu” Ngài (Kinh Tin Kính), biểu thị quyền năng tối cao và sự tôn vinh sau khi hoàn tất sứ vụ cứu độ.

Như thế, “lên trời” là hành trình vượt trên không gian và thời gian, đưa Chúa Giêsu vào mối tương quan vĩnh cửu với Thiên Chúa Ba Ngôi.

Thăng Thiên: Vinh quang của Vua Vũ trụ

Kinh Tiền Tụng lễ Chúa Kitô Vua giúp chúng ta hiểu rõ hơn vai trò của Chúa Giêsu sau khi lên trời. Phụng vụ tuyên xưng rằng Chúa Giêsu, sau khi hoàn tất công trình cứu chuộc, đã “lên trời” để trở thành Vua Vũ trụ, Đấng thống trị muôn loài trong vinh quang.

Việc “ngự bên hữu Chúa Cha” không chỉ là biểu tượng của quyền năng, mà còn là lời khẳng định rằng Chúa Giêsu là Đấng Trung Gian, tiếp tục cầu bầu cho nhân loại và dẫn dắt Giáo hội đến với Thiên Chúa.

Thông điệp Redemptoris Missio (số 18) của Thánh Gioan Phaolô II nhấn mạnh rằng Chúa Giêsu, dù đã lên trời, không rời bỏ nhân loại. Người hiện diện cách mới mẻ qua Chúa Thánh Thần và trong Giáo hội, thân thể mầu nhiệm của Người.

Thăng Thiên không phải là sự xa cách, mà là sự mở ra một cách hiện diện siêu vượt, như lời Chúa hứa: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Điều này cho thấy “trời” không phải là một nơi xa xôi, mà là thực tại thiêng liêng hiện diện ngay trong lòng Giáo hội và trong đời sống mỗi Kitô hữu.

Thăng Thiên: Lời mời gọi hướng lên và ra đi

Cha Nguyễn Cao Siêu, SJ, trong Rabbouni (số 46), nhấn mạnh rằng mầu nhiệm Thăng Thiên không chỉ là câu chuyện về Chúa Giêsu, mà còn là lời mời gọi dành cho các môn đệ.

Khi Chúa Giêsu lên trời, Người mở ra con đường dẫn nhân loại đến quê trời, nơi “trời mới đất mới” (Kh 21,1) đang chờ đợi. Thăng Thiên nhắc nhở chúng ta rằng cuộc sống trần gian chỉ là tạm thời, và đích đến cuối cùng của mỗi người là hiệp thông vĩnh cửu với Thiên Chúa.

Tuy nhiên, Thăng Thiên không chỉ hướng chúng ta nhìn lên trời, mà còn thúc đẩy chúng ta ra đi. Trước khi lên trời, Chúa Giêsu đã trao cho các môn đệ sứ mạng: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo” (Mc 16,15).

Sứ mạng này cho thấy rằng “trời” không chỉ là đích đến tương lai, mà còn là thực tại cần được xây dựng ngay hôm nay, qua đời sống yêu thương, công bằng, và phục vụ. Người Công giáo được mời gọi sống sao cho Triều Đại Thiên Chúa được thể hiện trong gia đình, cộng đoàn, và xã hội.

Suy tư: Lên trời để ở lại với chúng ta

Câu hỏi “Đức Giêsu lên trời là lên chỗ nào?” không tìm kiếm một câu trả lời về địa điểm vật lý, mà là lời mời gọi khám phá ý nghĩa sâu xa của mầu nhiệm Thăng Thiên.

Chúa Giêsu lên trời để bước vào vinh quang của Thiên Chúa, nhưng đồng thời, Người ở lại với chúng ta qua Chúa Thánh Thần, qua Bí tích Thánh Thể, và qua Giáo hội. “Trời” mà Chúa Giêsu hướng đến không xa xôi, mà hiện diện ngay trong lòng những ai sống theo Tin Mừng.

Mầu nhiệm Thăng Thiên thách thức chúng ta sống với một cái nhìn kép: hướng lên trời để nuôi dưỡng niềm hy vọng vào sự sống vĩnh cửu, và hướng ra thế giới để loan báo Tin Mừng cứu độ.

Trong bối cảnh hiện đại, khi khoa học và tư duy thế tục đặt ra nhiều câu hỏi về đức tin, Thăng Thiên nhắc nhở chúng ta rằng đức tin không mâu thuẫn với lý trí, nhưng mời gọi chúng ta vượt qua những giới hạn của thế giới vật chất để nhận ra sự hiện diện vô hình mà sống động của Thiên Chúa.

Ứng dụng: Sống mầu nhiệm Thăng Thiên hôm nay

Là người Công giáo, chúng ta được mời gọi sống mầu nhiệm Thăng Thiên trong đời sống hằng ngày. Điều này có nghĩa là:

– Nuôi dưỡng đời sống cầu nguyện: Hãy dành thời gian chiêm niệm về vinh quang của Chúa Giêsu, để củng cố niềm tin vào sự sống vĩnh cửu.

– Dấn thân truyền giáo: Hãy mang Tin Mừng đến với tha nhân bằng lời nói và hành động, xây dựng một thế giới công bằng và yêu thương.

– Sống niềm hy vọng: Trong những khó khăn của cuộc sống, hãy nhớ rằng Chúa Giêsu đã mở đường đến quê trời, và Người luôn đồng hành với chúng ta.

Mầu nhiệm Thăng Thiên không chỉ là một sự kiện trong quá khứ, mà là nguồn sức mạnh để chúng ta sống đức tin cách trọn vẹn, hướng lòng lên trời và dấn thân cho Triều Đại Thiên Chúa ngay hôm nay.

Dấu chân còn đó – Chúa đã thực sự giẫm lên đất này

Mọi biến cố trong cuộc đời Chúa Giêsu đều xảy ra tại những địa danh cụ thể nơi Thánh Địa – đất nước Israel. Nhiều địa điểm ấy đã được xác định rõ nhờ Kinh Thánh; một số khác, chúng ta chỉ có thể biết đến nhờ truyền thống sống động được lưu truyền qua các thế hệ tín hữu.

Riêng với biến cố Chúa Giêsu lên trời – một trong những mầu nhiệm vinh quang trong đời Ngài – Sách Công vụ Tông đồ đã ghi lại rất rõ: chính từ Núi Ôliu, gần Giêrusalem, Ngài đã được rước lên trước mắt các môn đệ, và “một đám mây bao phủ lấy Người khiến các ông không còn thấy Người nữa” (Cv 1,9). Sau đó, các môn đệ trở về từ ngọn núi gọi là Núi Ôliu, vốn chỉ cách thành phố một đoạn đường ngắn được phép đi trong ngày sa-bát (Cv 1,12).

Ngọn núi này không chỉ là nơi ghi dấu cuộc thống khổ của Chúa trong vườn Cây Dầu, mà còn là nơi Ngài từ giã thế gian để trở về cùng Chúa Cha. Theo những ghi chép từ thời Trung cổ như trong Legenda Aurea, Núi Ôliu còn được gọi là Núi Ba Ngọn Đèn, bởi nó được chiếu sáng bởi ba nguồn ánh sáng: ánh lửa của bàn thờ trong Đền Thờ từ phía Tây, ánh rạng đông từ phương Đông và ánh sáng tỏa ra từ dầu ô-liu dồi dào nơi đây.

Không chỉ dừng lại ở biểu tượng, truyền thống Kitô giáo còn khẳng định một cách sống động rằng chính tại điểm này, Chúa Giêsu đã rời khỏi thế gian. Giám mục Sulpicius, và các tài liệu như Glossa Ordinaria, kể lại rằng một nhà thờ đã được xây dựng ngay tại nơi Ngài đứng. Và lạ lùng thay, trên mặt đất vẫn còn in lại dấu chân Ngài, những vết lõm trong đất – như một lời chứng hùng hồn rằng Đấng Cứu Thế đã thật sự đặt chân trên mặt đất này, đã sống, đã chịu chết, đã sống lại và nay đã được tôn vinh.

Dẫu người đời có thể nghi ngờ về sự xác thực của những vết chân in trên đá, nhưng điều ấy cũng không quan trọng bằng niềm xác tín của người tín hữu: Chúa vẫn đang hiện diện giữa chúng ta, không còn bằng thân xác hữu hình, nhưng trong tấm bánh Thánh Thể, trong từng cử chỉ yêu thương và lời cầu nguyện chân thành.

Ngài đã hứa: “Thầy sẽ không để anh em mồ côi. Thầy đến cùng anh em” (Ga 14,18). Và đúng thế – Đấng đã về trời vẫn còn ở lại nơi trần gian này, trong tim của những ai tin và yêu mến Ngài.


CGVST.COM biên soạn

Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY

Tin mới cập nhật