

Có những điều xảy ra trong đời không thể lý giải bằng lý trí. Có những biến cố âm thầm nhưng lại làm đảo lộn cả một cuộc sống. Và cũng có những sợi dây vô hình – rất mong manh mà lại rất vững bền – đã kéo một linh hồn ra khỏi vực thẳm để trở về ánh sáng. Với tôi, sợi dây ấy mang tên chuỗi Mân Côi.
Trong suốt hành trình đức tin, tôi đã chứng kiến biết bao câu chuyện – những phép lạ, những ơn hoán cải, những cái chết thánh thiện, những cuộc trở về không ai ngờ – tất cả đều có bóng dáng của Mẹ Maria và tràng chuỗi Mân Côi đơn sơ, giản dị. Đó không chỉ là lời kinh, đó là vũ khí thiêng liêng, là chiếc cầu nối giữa con người và Thiên Chúa qua đôi tay hiền mẫu của Mẹ.
Xin mời bạn cùng tôi lắng nghe và chiêm ngắm những câu chuyện rất thật, rất đời – nhưng cũng rất mầu nhiệm – nơi những linh hồn đã từng lạc lối, đã từng đau khổ, đã từng yếu đuối… nhưng nhờ Mẹ, nhờ Kinh Mân Côi, họ đã tìm thấy ánh sáng, và tìm lại chính mình.

Người đàn bà “quê mùa” và chuỗi Mân Côi không cháy
Kính thưa cộng đoàn, chắc hẳn chúng ta ai cũng biết họ đạo Lái Thiêu thuộc tỉnh Bình Dương là một họ đạo rất lớn, với hơn 10.000 giáo dân. Nơi đây có nhiều di tích lịch sử liên quan đến các thánh tử đạo miền Nam Việt Nam, và một nghĩa trang rất rộng lớn đã chôn cất không biết bao nhiêu giáo dân, giáo sĩ.
Thi hài của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm và ông Ngô Đình Nhu – bào đệ của ông – cũng đã được an táng tại đây sau khi nghĩa trang Đô Thành bị giải tỏa.

Giáo dân Lái Thiêu rất ngoan đạo, theo truyền thống xa xưa, cũng giống như giáo dân vùng Cái Mơn thuộc tỉnh Bến Tre. Tại Lái Thiêu có một bà cụ già rất đạo đức nhưng lại quê mùa, không biết đọc biết viết. Khi đi nhà thờ tham dự Thánh lễ, bà chỉ làm hai việc: rước lễ và lần hạt Mân Côi.
Bà cứ ngồi lần chuỗi cho đến khi thấy cha ra làm lễ, thấy người ta lên bàn thờ rước Mình Thánh thì bà cũng lên rước lễ, rồi lại trở về tiếp tục lần chuỗi. Có người nói với bà: “Xem lễ là xem lễ, lần hạt là lần hạt – hai việc khác nhau!” Nhưng bà chẳng hiểu gì cả, cứ lấy việc lần chuỗi Mân Côi làm chính. Ai bảo sao, bà nghe vậy.
Đối với bà, chỉ có hai điều quan trọng: phần xác thì phải ăn uống, còn phần hồn thì phải lần hạt kính Đức Mẹ – chỉ vậy thôi. Bà không hiểu giáo lý gì cả. Người ta thấy bà già yếu nên cũng không ai giải thích nhiều, để bà được thanh thản.
Khi bà bị bệnh nặng, người ta khuyên đưa đi bệnh viện, nhưng bà nhất quyết không chịu, xin được ở lại nhà và chết tại nhà. Hàng xóm lo liệu cho bà. Mấy ngày trước khi mất, người ta đến thăm vẫn thấy bà nằm đó, lần chuỗi Mân Côi. Họ mời cha đến giải tội, xức dầu để bà được chết lành và ra đi bình an.
Một điều rất lạ đã xảy ra: bà cứ nhắm mắt, tưởng chừng như đang hấp hối, nhưng tay vẫn lần chuỗi, miệng vẫn mấp máy đọc kinh cho đến khi tắt thở. Chứng tỏ đó là một cái chết an lành, không đau đớn.
Người ta định đem bà chôn ở nghĩa trang nhà xứ, nhưng khi còn sống bà đã dặn: nếu chết thì xin thiêu xác, lấy tro cốt đem vào nhà thờ gửi, vì bà không có con cháu, chẳng ai đến thăm viếng mồ mả.

Khi hỏa thiêu, thi thể bà được giữ nguyên cùng với chuỗi hạt Mân Côi bà vẫn luôn đeo trên cổ. Một sự lạ đã xảy ra và được nhiều người chứng kiến: sau khi hỏa thiêu, xương cốt cháy tan, nhưng chuỗi Mân Côi vẫn còn nguyên vẹn! Xin nhớ rằng, với công suất lò thiêu điện năng cực mạnh, chỉ trong nháy mắt là thân xác hoàn toàn tiêu hủy – vậy mà chuỗi Mân Côi ấy không bị cháy chút nào.
Đây cũng là một phép lạ, hay một ơn đặc biệt mà Đức Mẹ muốn tỏ cho con cái Mẹ thấy sự quan trọng của việc lần chuỗi và chính chuỗi hạt Mân Côi.
Đối với người có đức tin, điều này không khó hiểu. Nhưng với người vô thần, họ sẽ viện cớ rằng chuỗi hạt được làm bằng kim loại, không cháy được. Thật ra, dù là kim loại cũng phải tan chảy dưới nhiệt độ cao.
Vì vậy, chúng ta chỉ có thể kết luận rằng đó là một phép lạ do Đức Mẹ ban xuống cho người có lòng kính mến Mẹ Mân Côi.
Bà cụ quê mùa, chất phác, không biết gì ngoài việc lần chuỗi kính Đức Mẹ, mà lại nên thánh. Vì chính Đức Giêsu đã hiện ra với chị Marita và nói: “Con càng kính mến Mẹ Cha bao nhiêu, thì con càng kính mến Cha bấy nhiêu.” Như vậy, khi bà già ấy lần chuỗi kính Đức Mẹ, thì cũng là đang tôn thờ Đức Giêsu.
Trở về từ bóng tối: Hành trình hoán cải nhờ Kinh Mân Côi
Câu chuyện thứ hai là về một đứa con hoang đàng được Đức Mẹ tìm thấy và đưa về bên lòng Chúa nhân từ. Mẹ đã trói nó lại bằng dây xích tình yêu, được kết bằng những bông hồng Mân Côi, để nó không bao giờ lìa xa Thiên Chúa nữa.
Người thanh niên ấy sinh ra trong một gia đình Công giáo, nhưng từ bé đã không được giáo dục về đức tin. Bố mẹ quá bận rộn lo làm ăn, chẳng ai quan tâm đến đời sống thiêng liêng của cậu.
Khi lớn lên, bước vào đời, cậu đã sống như một người vô thần, chẳng cần biết đến Thiên Chúa là ai. Cậu cũng không thích đến nhà thờ, cũng chẳng có ai nhắc nhở hay khuyến khích.
Thế rồi, như bao người trẻ khác, cậu rơi vào cạm bẫy của tội lỗi. Bạn bè xấu rủ rê, cậu sa ngã vào những cuộc vui chơi trụy lạc, nghiện ngập, đánh nhau, thậm chí có lần suýt bị bắt vì trộm cắp.
Gia đình thất vọng, bạn bè xa lánh. Cậu sống như một cái xác không hồn, không mục đích, không hy vọng.
Một hôm, cậu đến thăm một người bạn cũ. Người bạn này đã trở lại đạo sau một biến cố lớn trong đời. Khi trò chuyện, người bạn ấy hỏi:
– Mày có còn lần chuỗi không?
Cậu bật cười:
– Lần chuỗi? Tao còn chẳng biết chuỗi Mân Côi là gì nữa kìa!
Người bạn nghiêm giọng:
– Vậy thì mày nên bắt đầu lần chuỗi lại đi. Đức Mẹ sẽ giúp mày.
Cậu nhún vai:
– Tao mà Mẹ gì chấp nhận nổi…
Người bạn cười:
– Không có tội nhân nào mà Mẹ không thể đưa về với Chúa. Mày thử đi, rồi sẽ thấy.
Không hiểu vì sao, câu nói ấy cứ ám ảnh cậu suốt cả tuần. Một hôm, cậu đến một tiệm sách Công giáo, mua một tràng chuỗi và cuốn “Hướng dẫn lần chuỗi Mân Côi”. Cậu bắt đầu đọc, chậm rãi, lắp bắp – nhưng là những lời kinh đầu tiên sau nhiều năm xa cách.
Mỗi đêm, cậu lần một chuỗi, ban đầu vì tò mò, sau là vì cảm thấy bình an lạ thường. Những cuộc chơi giảm dần, cơn giận dữ, bạo lực cũng dịu đi. Cậu dần tìm lại được chính mình.
Một năm sau, cậu đi xưng tội lần đầu tiên sau hơn mười năm bỏ đạo. Cậu khóc như một đứa trẻ, nhưng là những giọt nước mắt được tẩy sạch trong vòng tay yêu thương của Chúa – nhờ lời bầu cử của Mẹ.
Cậu kể:
– Lần đầu tiên con cầm tràng chuỗi, con không cảm thấy gì cả. Nhưng mỗi ngày đọc, con thấy như có một bàn tay vô hình nắm lấy con, kéo con lên khỏi hố tăm tối. Con không thể dừng lại được nữa. Con nghiện… nhưng lần này con nghiện Mân Côi.
Đức Mẹ đã thắng! Mẹ không giảng đạo cho cậu, cũng không trách cứ. Mẹ chỉ âm thầm đồng hành và đưa cậu về. Dây chuỗi ấy chính là dây xích yêu thương, không ai thấy, nhưng ràng buộc chặt chẽ trái tim cậu với Mẹ.
Mùi hoa hồng giữa đêm: Dấu chỉ dịu dàng từ Mẹ Maria
Câu chuyện thứ ba là hành trình trở về của chính tôi – một người đã từng xa Chúa, nhưng được Đức Mẹ Mân Côi dắt tay quay lại.
Tôi tiếp tục sống cuộc đời như thế sau khi rời khỏi Việt Nam. Thời gian trôi qua, những thú vui và quyến rũ của thế gian dần kéo tôi xa rời Thiên Chúa. Thánh lễ Chúa Nhật đối với tôi lúc ấy trở thành điều dư thừa và vô nghĩa.
Vui thì đi nhà thờ, buồn thì ở nhà hoặc la cà với bạn bè. Tâm trí tôi ngày một nguội lạnh với những việc đạo đức. Tôi thanh thản trôi theo dòng đời trong bóng tối của tội lỗi, mà không hề hay biết rằng Đức Mẹ Maria vẫn hằng dõi theo từng bước chân tôi trên mọi nẻo đường tôi đi.
Vào khoảng năm 1993, anh trai tôi đến thăm vợ chồng tôi. Trước khi ra về, anh hỏi:
– Em có biết lần hạt Mân Côi không?
Tôi trả lời:
– Biết thì biết, nhưng không biết suy ngẫm các mầu nhiệm.
Vài ngày sau, anh tôi quay lại, mang theo một cuốn sách: “Bí mật Kinh Mân Côi” của thánh Louis Maria de Montfort. Anh trao cho tôi và nói:
– Em thử đọc cuốn này đi.
Tôi nhận lấy, phần vì nể anh, phần vì không muốn làm anh buồn. Nhưng thú thật, tôi chẳng mấy thiết tha. Từ bé đến lớn tôi chỉ mê đọc tiểu thuyết, những cuốn sách đạo đức như thế khiến tôi buồn ngủ.
Một hôm, hai vợ chồng tôi rủ nhau đi bơi. Vì không có sách gì mang theo, tôi bèn lấy tạm cuốn sách ấy đọc thử. Không ngờ, chính từ lần đọc “cho có” ấy, tôi bắt đầu bị lôi cuốn bởi những phép lạ mà Đức Mẹ đã làm qua Kinh Mân Côi. Tôi nói với vợ:
– Mình thử lần hạt Mân Côi xem sao!
Danh từ “thử” ở đây chứa đầy sự nghi ngờ và thử thách. Nhưng Đức Mẹ không giận tôi. Mẹ vẫn tươi cười, âu yếm như nói:
– Cứ thử đi, rồi các con sẽ thấy.
Và thế là, chúng tôi bắt đầu. Lúc đầu chỉ là một chuỗi mỗi ngày. Lần chuỗi thật nặng nề và khô khan, tâm trí tản mạn, lời kinh lặp đi lặp lại như vô hồn. Nhưng chúng tôi vẫn cố gắng. Hình như có một sự tò mò thiêng liêng thôi thúc chúng tôi kiên trì.
Rồi dần dần, một chuỗi thành hai, hai thành ba. Đến một lúc nào đó, việc lần hạt Mân Côi đã trở nên như cơm bánh hằng ngày – không có thì cảm thấy thiếu thốn, bứt rứt.
Một ngày nọ, tôi đang ngủ thì bất ngờ tỉnh giấc vì một mùi hương nồng nàn tỏa ra khắp phòng – mùi hoa hồng, thơm ngát và dịu dàng. Tôi nửa mê nửa tỉnh, tưởng mình đánh đổ chai dầu thơm, nhưng rồi chợt nhớ ra: tôi đâu có dùng loại đó. Tôi nhận ra đó là mùi thơm từ Thiên Quốc – dấu chỉ Mẹ Maria đang hiện diện.
Từ hôm ấy, tràng chuỗi Mân Côi của tôi cũng tỏa hương ngào ngạt suốt cả năm trời. Tôi hiểu: Mẹ thật sự vui lòng vì tôi đang quay trở về với Chúa. Mẹ tiếp tục dìu dắt tôi từng bước – âm thầm, nhẹ nhàng như thế. Không giữ tôi cho riêng mình, Mẹ luôn đưa tôi về với Chúa Giêsu.
Mẹ dẫn tôi trở lại nhà thờ – nơi tôi đã bỏ quên quá lâu. Bước đầu là Thánh lễ Chúa Nhật, rồi Thánh lễ ngày thường. Nhưng điều đầu tiên Mẹ làm, là dẫn tôi đến tòa giải tội. Tôi còn nhớ, chưa bao giờ tôi xưng tội tha thiết đến thế. Nước mắt lăn dài trên má – những giọt nước mắt thống hối, ngọt ngào, xoa dịu bao thương tích trong linh hồn.
Tôi đã đánh mất biết bao thời gian, gây ra biết bao đau đớn cho Chúa và Mẹ. Nhưng điều tôi cảm nhận sâu sắc hơn cả, chính là lòng thương xót vô bờ bến mà Thiên Chúa dành cho tôi – và cho mỗi linh hồn khi biết trở về. Tôi đã được thứ tha, đã được yêu thương, đã được ôm vào lòng như người con hoang đàng năm xưa.
“Mỗi Kinh Kính Mừng là một roi quất vào Satan”
Câu chuyện thứ tư là câu chuyện của người bạn thân tôi – một linh hồn mà tôi yêu quý và hằng cầu nguyện cho.
Anh là người bạn từ thuở thiếu thời. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, từng học chung, chơi chung và chia sẻ với nhau biết bao buồn vui trong đời. Nhưng rồi, mỗi người mỗi ngả. Tôi chọn con đường đức tin, còn anh dần rời xa Chúa, đi theo những lý tưởng riêng.
Anh trở thành một người thành đạt – công việc tốt, địa vị vững vàng, gia đình hạnh phúc. Nhưng trong những lần gặp lại, tôi luôn nhận ra một điều gì đó trống vắng trong đôi mắt anh. Một sự mệt mỏi không tên, một khoảng trống mà vật chất hay danh vọng chẳng thể lấp đầy. Tôi thầm nghĩ: “Anh đang thiếu Chúa.”
Tôi bắt đầu âm thầm cầu nguyện cho anh mỗi ngày. Trong mỗi chuỗi Mân Côi, tôi dâng lên Đức Mẹ một lời nguyện xin: “Mẹ ơi, xin Mẹ đưa anh ấy trở về với Chúa.” Không ngày nào tôi quên.
Thế rồi một ngày nọ, anh gọi điện cho tôi, giọng nghèn nghẹn:
– Tớ không biết tại sao… dạo này tớ thấy nhớ nhà thờ, nhớ những ngày xưa đi lễ chung với cậu.
Tôi mỉm cười trong nước mắt. Tôi biết – Đức Mẹ đã lắng nghe. Tôi rủ anh đi xưng tội. Ban đầu anh chần chừ, nhưng rồi cũng đồng ý. Hôm ấy, chúng tôi cùng quỳ trước tòa giải tội. Tôi lặng lẽ cầu nguyện khi anh bước vào, và khi anh bước ra – tôi thấy gương mặt anh rạng rỡ như vừa được rửa sạch tất cả gánh nặng.
Từ đó, anh trở lại với đời sống đức tin. Cùng vợ con đi lễ, lần hạt, đọc Kinh Thánh. Có lần anh nói với tôi:
– Cậu biết không, tớ thấy đời mình bắt đầu lại từ đầu. Bình an thật sự không phải ở ngoài kia, mà ở trong này – trong tâm hồn.
Tôi biết, Mẹ đã cứu anh – như Mẹ đã cứu tôi, như Mẹ vẫn đang cứu biết bao linh hồn khác.
—
Bốn câu chuyện nhỏ nhưng đầy cảm động xoay quanh sức mạnh thiêng liêng và diệu kỳ của Kinh Mân Côi: từ một bà cụ quê mùa sống đạo đức, được ban dấu lạ khi chuỗi hạt không cháy trong lửa hỏa thiêu; đến một người trẻ từng bỏ Chúa, nhưng nhờ lần chuỗi mà tìm lại ánh sáng đức tin; rồi mùi hoa hồng thánh thiêng lan tỏa trong đêm như dấu chỉ của Mẹ Maria; và giấc mơ kỳ lạ tiết lộ từng lời Kinh Kính Mừng là một vũ khí chống lại ma quỷ. Mỗi chuyện là một chứng từ sống động cho thấy Kinh Mân Côi không chỉ là lời kinh bình thường, mà là sức mạnh hoán cải, chữa lành và bảo vệ linh hồn chúng ta.
Bốn câu chuyện – bốn hành trình – nhưng chung một điểm đến: trở về với Thiên Chúa qua tay Mẹ Maria. Không ai trong chúng tôi hoàn hảo. Chúng tôi vấp ngã, xa Chúa, yếu đuối, nhưng Mẹ không bao giờ bỏ rơi. Mẹ vẫn lặng lẽ đi bên, vẫn nguyện thay cho chúng tôi, vẫn kiên nhẫn lần từng hạt Mân Côi để dẫn chúng tôi về lại nguồn suối yêu thương là chính Chúa Giêsu.
Nếu bạn đang sống trong nghi ngờ, trong tội lỗi, hay trong sự bận rộn mà quên mất Chúa – đừng ngại bắt đầu lại với một tràng chuỗi đơn sơ. Một chuỗi Mân Côi có thể là khởi đầu cho một cuộc hoán cải lớn lao, như nó đã từng là với tôi, với người thân của tôi, và với biết bao linh hồn khác.
Hãy tin: Mẹ đang chờ bạn, với một vòng tay hiền mẫu và một trái tim đầy yêu thương.
Giáo xứ Lái Thiêu – Dấu ấn thời gian và đức tin giữa lòng Bình Dương
Nằm nép mình bên dòng sông Sài Gòn hiền hòa, tại khu phố Bình Đức 2, phường Lái Thiêu, thành phố Thuận An, tỉnh Bình Dương, giáo xứ Lái Thiêu từ lâu đã trở thành một trong những ngọn đèn đức tin sáng chói nhất của Giáo phận Phú Cường và toàn miền Nam Việt Nam.

Được thành lập từ năm 1747 – cách đây gần ba thế kỷ – giáo xứ không chỉ mang ý nghĩa tôn giáo, mà còn là một di sản lịch sử, văn hóa gắn bó mật thiết với quá trình hình thành và phát triển của khu vực Lái Thiêu xưa và nay.
Ngay từ những ngày đầu, Lái Thiêu đã là một trong những họ đạo tiên phong được thành lập tại vùng Nam bộ, nơi người Công giáo từ khắp nơi quy tụ về, khai hoang lập ấp, dựng nên cộng đoàn sống đạo.
Trải qua bao biến cố thăng trầm của lịch sử, từ thời phong kiến, thực dân, chiến tranh cho đến hòa bình hiện đại, giáo xứ vẫn kiên vững như tảng đá đức tin. Những hàng me già rợp bóng, những con đường làng rợp bóng cây, tiếng chuông nhà thờ ngân vang sớm chiều… tất cả như kể lại một câu chuyện dài về lòng đạo hạnh và sự trung kiên của bao thế hệ giáo dân nơi đây.
Ngôi thánh đường Lái Thiêu, được xây dựng từ cuối thế kỷ XIX, là điểm nhấn tiêu biểu về kiến trúc Công giáo thời Pháp thuộc, mang đậm phong cách Gothic với mái vòm cao, trụ cột uy nghi và các ô cửa kính màu nghệ thuật.
Đến nay, ngôi nhà thờ vẫn giữ được gần như nguyên vẹn nét cổ kính ban sơ, khiến bất kỳ ai một lần ghé qua cũng phải trầm trồ trước vẻ đẹp trầm mặc, thiêng liêng của công trình này. Đây không chỉ là nơi quy tụ sinh hoạt đức tin của hàng ngàn giáo dân (trên 3.100 người), mà còn là điểm đến hành hương, tham quan của đông đảo du khách gần xa.
Giáo xứ Lái Thiêu cũng là quê hương của nhiều linh mục, tu sĩ, và những người sống đời tận hiến cho Giáo hội. Nơi đây từng là địa điểm chôn cất nhiều vị linh mục, tu sĩ, và cả những giáo dân đạo đức – trong đó có nhiều câu chuyện đức tin cảm động được người dân truyền tụng.
Một trong những điểm đặc biệt khác, Lái Thiêu còn gắn bó với những dấu tích liên quan đến các thánh tử đạo miền Nam Việt Nam – những chứng nhân đã hy sinh mạng sống để bảo vệ đức tin trong giai đoạn bách hại.
Không chỉ giàu về lịch sử, giáo xứ Lái Thiêu còn là một cộng đoàn sống đạo sinh động, có truyền thống đạo đức bền vững. Các hội đoàn Công giáo Tiến hành hoạt động đều đặn; các lớp giáo lý cho thiếu nhi, giới trẻ và người lớn tuổi được tổ chức thường xuyên; đời sống phụng vụ được chăm lo chu đáo.
Đặc biệt, người dân Lái Thiêu nổi tiếng là hiền hòa, sốt sắng, và có lòng mến Đức Mẹ sâu đậm, với thói quen lần chuỗi Mân Côi hằng ngày được duy trì qua nhiều thế hệ.
Giáo xứ cũng là nhân chứng cho nhiều sự kiện trọng đại của Giáo hội Việt Nam. Trong những thập niên gần đây, Lái Thiêu đã long trọng tổ chức các lễ kỷ niệm, phong chức linh mục, mừng hồng ân khấn dòng, các cuộc hành hương kính Đức Mẹ và Thánh Giuse thu hút đông đảo tín hữu khắp nơi về tham dự.
Gần đây nhất là lễ mừng 40 năm linh mục và 12 năm sứ thần Tòa Thánh của một vị linh mục xuất thân từ giáo xứ, minh chứng cho hoa trái ơn gọi phong phú nơi mảnh đất này.
Nhìn lại gần 300 năm tồn tại và phát triển, giáo xứ Lái Thiêu thật sự là một viên ngọc quý giữa lòng Bình Dương – vừa cổ kính vừa sống động, vừa sâu thẳm đức tin vừa gần gũi tình người.
Từ ngôi nhà thờ mang dấu ấn châu Âu cổ điển cho đến từng mái nhà nhỏ nơi những bà mẹ quê ngày đêm lần chuỗi Mân Côi, mọi thứ ở Lái Thiêu đều toát lên vẻ đẹp nhẹ nhàng mà kiên định – vẻ đẹp của một cộng đoàn dân Chúa không ngừng gìn giữ và làm triển nở gia sản đức tin quý báu mà tổ tiên để lại.
CGVST.COM // Tổng hợp