

Kính thưa cộng đoàn, chúng con xin gửi tới quý vị Chuyện lạ có thật do một chị khán giả gửi về như sau: Chị Nguyễn Thị Lan là một phụ nữ trung niên sinh sống tại miền quê nghèo ở Thanh Hóa. Chị đã kết hôn và có ba đứa con, tạo thành một gia đình êm ấm và hạnh phúc. Chị sinh ra trong một gia đình theo đạo, vì vậy đức tin của chị chủ yếu được xây dựng trên những giáo lý mà giáo hội Tin Lành giảng dạy.
Cả cuộc đời, chị đều sống trong niềm tin vào Chúa và cố gắng làm theo những giá trị đạo đức trong cuộc sống. Chị luôn cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống của mình, nhưng một biến cố không ngờ đã thay đổi tất cả. Vào một buổi chiều mùa đông, chị cảm thấy cơ thể mệt mỏi lạ thường. Lúc đầu, chị chỉ nghĩ đó là dấu hiệu của sự căng thẳng trong công việc và những lo toan gia đình. Tuy nhiên, những cơn đau kéo dài và không thể kiểm soát khiến chị cảm thấy lo lắng.
Sau khi đi kiểm tra sức khỏe, chị nhận được tin dữ từ bác sĩ: chị mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Chị không thể tin vào tai mình vì lúc đó chị cảm thấy khỏe mạnh và không có biểu hiện nào nghiêm trọng ngoài cơn đau. Tuy nhiên, bác sĩ giải thích rằng ung thư của chị đã lan rộng và không còn nhiều hy vọng điều trị. Bệnh tình của chị đã quá nặng, các biện pháp hóa trị hay xạ trị chỉ có thể kéo dài sự sống mà thôi.
Chị Lan về nhà với trái tim nặng trĩu. Cả gia đình, nhất là người chồng, đều không khỏi suy sụp. Cảm giác bế tắc và tuyệt vọng tràn ngập trong tâm trí chị. Là một người theo đạo Tin Lành, chị vẫn tin vào quyền năng của Chúa, nhưng sự tuyệt vọng vì không thấy phương án nào khả thi khiến chị bối rối. Chị không muốn từ bỏ, nhưng cũng không biết mình có thể làm gì để chiến đấu với căn bệnh đang dần cướp đi sức sống của mình.

Một ngày nọ, chị nghe được một câu chuyện từ một người bạn của gia đình. Người bạn ấy kể về một nơi thiêng liêng, một ngọn núi ở Xuân Lộc, nơi mà nhiều bệnh nhân, bao gồm những người mắc bệnh ung thư, đã được chữa lành kỳ diệu nhờ sự cầu nguyện với Đức Mẹ Maria. Là một tín đồ Tin Lành, chị không quen với những tín ngưỡng Công giáo, đặc biệt là các phép lạ về Đức Mẹ mà người Công giáo tin tưởng. Tuy nhiên, khi nghe những câu chuyện về những bệnh nhân đã từng tuyệt vọng như mình và họ đã được chữa lành một cách kỳ diệu, chị không thể không cảm thấy có điều gì đó lớn lao đang chờ đợi mình.
Câu chuyện về phép lạ của Đức Mẹ đã ám ảnh chị trong suốt những đêm dài. Chị biết rằng nếu không làm gì, bệnh tình của mình sẽ ngày càng nghiêm trọng. Nhưng liệu việc đi đến Xuân Lộc và cầu nguyện tại nơi đó có phải là cách Chúa muốn chị làm? Cảm giác lo lắng và hoang mang bao trùm, nhưng điều gì đó trong lòng chị không thể dập tắt sự thôi thúc đó.
Chị ngồi xuống cầu nguyện trong nước mắt, dâng lên Chúa tất cả sự lo sợ và khát vọng một cơ hội sống. Chị không cầu xin một phép lạ ngay lập tức, mà chỉ mong có thể tìm thấy sự bình an trong tâm hồn, dù kết quả thế nào. Chị thầm nói với Chúa: “Con không biết liệu con có thể sống thêm bao lâu, nhưng con chỉ xin Chúa cho con một cơ hội để chiến đấu. Con sẽ đi đến đó, dù đó không phải là con đường mà con đã từng tin tưởng. Con chỉ cầu xin một lần để con có thể sống trọn vẹn hơn nếu đó là điều Chúa muốn.”
Sáng hôm sau, sau khi cân nhắc rất nhiều, chị quyết định lên đường đến Xuân Lộc. Chị chia sẻ quyết định của mình với chồng. Mặc dù anh không đồng tình lắm, nhưng cuối cùng anh cũng hiểu và không thể ngăn cản chị. Chị tin rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để cứu lấy bản thân mình.
Ngày 31 tháng 12 năm 2024, chị Lan cùng chồng lên xe, còn các con đành để lại cho ông bà nội chăm sóc. Chị và chồng bắt đầu hành trình dài tới Xuân Lộc. Trái tim chị đầy lo lắng và bất an, nhưng cũng có một cảm giác nhẹ nhàng và thanh thản khi nghĩ đến Đức Mẹ. Chị không biết phép lạ có xảy ra hay không, nhưng ít nhất chị muốn tin rằng có một điều gì đó lớn lao hơn đang hiện diện và có thể giúp chị tìm thấy sự an lành trong tâm hồn.
Khi chị Lan đến Xuân Lộc, cảm giác đầu tiên chị có là sự bình an sâu thẳm bao phủ nơi đây. Con đường dẫn đến núi Cối vắng vẻ, yên tĩnh, như thể mọi thứ xung quanh đều chìm trong một không gian thiêng liêng, tách biệt hoàn toàn khỏi những ồn ào vội vã của thế giới bên ngoài. Dù không quen với tín ngưỡng Công giáo, nhưng có một điều gì đó trong không khí ấy khiến chị cảm thấy an lòng, như thể đây chính là nơi chị phải đến.
Khi đến chân Đức Mẹ núi Cối, chị Lan cảm nhận ngay được sự linh thiêng của nơi này. Tượng Đức Mẹ Maria đứng uy nghi, đôi mắt hiền từ nhìn xuống, và tay chấp lại như một lời mời gọi. Dù không phải là người Công giáo, nhưng chị không thể phủ nhận sức mạnh kỳ diệu mà tượng Đức Mẹ mang lại. Trong lòng chị, một cảm giác kỳ lạ dâng trào như thể Đức Mẹ đang nhìn thấu tâm hồn chị, biết rõ mọi lo lắng và nỗi đau mà chị phải chịu đựng.
Chị Lan cùng chồng tham dự buổi thánh lễ tại đây. Hôm đó là ngày 01 tháng 1 năm 2025, lễ Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa, do Đức Giám Mục An Đỗ Văn Ngân chủ tế, cùng đông đảo các cha, các tu sĩ nam nữ và giáo dân. Đây là lần đầu tiên chị tham dự một nghi thức Công giáo, và chị cảm thấy mình như một người khách lạ giữa không gian thiêng liêng này. Nhưng khi mọi người bắt đầu cầu nguyện, khi tiếng hát thánh thoát vang lên, chị cảm nhận một nguồn năng lượng ấm áp dịu dàng bao trùm lấy mình.
Đó không chỉ là một buổi lễ mà là một cuộc gặp gỡ với niềm tin, một cuộc trao đổi thầm lặng giữa chị và Đức Mẹ. Chị nghe những câu chuyện từ những người khác, những người đã từng đến đây và được chữa lành kỳ diệu. Có những người bị ung thư, có người bị tai nạn nặng, có những người tuyệt vọng đến mức gần như đã từ bỏ cuộc sống, nhưng họ đều kể rằng sau khi cầu nguyện và đặt lòng tin vào Đức Mẹ, họ đã thấy những dấu hiệu kỳ diệu, tình trạng bệnh tình được giảm bớt và có người thậm chí đã khỏi hoàn toàn.
Chỉ nghe những câu chuyện ấy, chị không thể không xúc động, vì trong những câu chuyện ấy, chị nhìn thấy hình ảnh của mình – một người mẹ, một người vợ đang vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo và mong muốn có được một cơ hội sống. Lúc này, chị Lan cảm thấy trái tim mình rung động mạnh mẽ, cảm giác như có ai đó đang nói với chị rằng hãy tin đi. Chị sẽ không đơn độc. Dù có những nghi ngờ trong lòng về việc này có thật hay không, nhưng niềm tin trong chị đã bắt đầu hình thành.
Chị Lan quyết định tiến lại gần tượng Đức Mẹ và cầu nguyện. Chị không biết phải nói gì, không biết phải cầu xin điều gì, nhưng chị biết mình cần phải thổ lộ hết nỗi lòng. Chị quỳ xuống không nói lời nào, trong phút giây đầu tiên chỉ im lặng, cảm giác yên bình từ Đức Mẹ lan tỏa trong tâm hồn chị, và chị cảm thấy như Đức Mẹ đang lắng nghe. Không cần phải dùng lời lẽ, chị dâng lên Đức Mẹ tất cả những nỗi lo âu, đau đớn và đặc biệt là nỗi sợ hãi về căn bệnh ung thư mà chị đang mang trong mình.
Chị không cầu xin cho mình khỏi bệnh ngay lập tức mà chỉ cầu xin một điều duy nhất: “Xin Mẹ cho con sức mạnh để vượt qua được tất cả, dù có khỏi bệnh hay không, xin Mẹ cho con can đảm để không từ bỏ cuộc sống này.” Chị dâng lời cầu nguyện đó với một trái tim tràn đầy tin tưởng. Trong khoảnh khắc ấy, chị cảm nhận một làn sóng yêu thương vô điều kiện đang bao bọc lấy mình như thể Đức Mẹ đang ôm lấy chị và cho chị sự bình an trong tâm hồn.
Cảm giác này thật khó tả, nhưng chị biết rằng dù không thể thấy phép lạ ngay lập tức, chị đã nhận được một món quà vô giá: đó chính là sự an ủi và niềm hy vọng. Chị Lan đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm và lòng biết ơn, không cần phải nói thêm điều gì. Chị cảm nhận rằng đây chính là con đường mà chị cần phải đi – con đường của niềm tin và sự kiên cường.
Sau khi trở về nhà, chị Lan không ngừng suy nghĩ về chuyến đi đến núi Cối. Những cảm giác bình an và sự kết nối với Đức Mẹ vẫn còn vẹn nguyên trong lòng chị. Tuy nhiên, bệnh tình của chị vẫn chưa thay đổi. Cơn đau trong cơ thể vẫn kéo dài và chị tiếp tục điều trị theo phác đồ của bác sĩ. Mặc dù vậy, chị cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Chị bắt đầu cầu nguyện mỗi ngày, không chỉ cho mình mà còn cho những người bệnh khác, mong rằng họ cũng sẽ tìm thấy sự bình an trong Đức tin.
Rồi sau một cuộc kiểm tra định kỳ, bác sĩ cho biết kết quả xét nghiệm của chị không còn như trước nữa. Tế bào ung thư đã giảm rõ rệt, sự phát triển của nó gần như bị ngừng lại. Bác sĩ không thể giải thích được tại sao, vì mọi điều trị vẫn đang tiếp tục, nhưng kết quả không thể phủ nhận. Chị Lan vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng sự thay đổi này thật kỳ diệu, không thể nào giải thích được bằng lý thuyết y học. Chị cảm thấy niềm vui và lòng biết ơn vô bờ bến.
Chị tin rằng đó chính là phép lạ từ Đức Mẹ mà chị đã cầu xin. Mặc dù chưa hoàn toàn chữa lành, nhưng chị nhận thấy mình đã có một cơ hội mới để chiến đấu. Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng dường như đã tan biến, thay vào đó là một niềm hy vọng mới tràn đầy trong trái tim chị. Chị quyết định tiếp tục chiến đấu với bệnh tật, nhưng giờ đây chị không còn chiến đấu một mình nữa. Chị cảm nhận được sức mạnh vô hình từ niềm tin và tình yêu thương mà Đức Mẹ đã ban cho chị.
Sau khi được bác sĩ thông báo về sự thay đổi kỳ diệu trong tình trạng bệnh tật của mình, chị Lan cảm thấy mình có thể thở nhẹ hơn một chút, nhưng chưa dám mừng vội. Chị biết rằng bệnh ung thư vẫn luôn rình rập, có thể quay lại bất cứ lúc nào. Nhưng ít nhất, chị đã có một niềm tin mạnh mẽ và sự hy vọng mới. Mỗi ngày, chị kiên trì trị bệnh và tiếp tục cầu nguyện, không chỉ cho bản thân mà còn cho những người xung quanh. Chị luôn nhớ đến Đức Mẹ như một nguồn sức mạnh không thể nhìn thấy nhưng luôn hiện hữu bên cạnh chị.
Vào một ngày cuối tuần, khi chị đang nằm trong bệnh viện, một cơn mưa rả rích bên ngoài khiến không khí trở nên u ám. Bệnh viện dường như yên tĩnh hơn thường ngày, cả căn phòng của chị tràn ngập những tia hy vọng nhỏ nhoi. Chị đang nằm suy nghĩ về những ngày đã qua, về phép lạ mà mình đã trải qua và về niềm tin, sự bình an mà Đức Mẹ đã ban cho mình. Những cảm xúc ấy làm chị cảm thấy như một ngọn đèn sáng trong bóng tối.
Trong khi đó, ở ngoài bệnh viện, người chồng của chị, anh Minh, đang chạy xe vào thăm vợ như mọi khi. Anh Minh rất lo lắng và thương vợ, nhưng anh không bao giờ thể hiện sự yếu đuối, luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để an ủi chị. Hôm đó, dù trời mưa lớn, anh vẫn quyết tâm lên thăm vợ. Anh đã chuẩn bị những lời động viên dành cho chị, nhưng anh không ngờ rằng một thử thách mới lại đến.
Khi anh Minh đang chạy xe trên con đường vắng, đột nhiên có một chiếc xe máy lao ra từ con hẻm, và một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra. Anh Minh không kịp phản ứng, va chạm mạnh khiến hai xe gần như nát hết phần đầu, và anh Minh đã ngã gục tại chỗ. Nhờ sự can thiệp của người đi đường và các nhân viên y tế, anh Minh được đưa vào bệnh viện gần nhất trong tình trạng nguy kịch.
Các bác sĩ nhanh chóng xác định rằng anh bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, máu bắt đầu tụ lại trong não. Nếu không can thiệp kịp thời, anh Minh có thể phải đối mặt với nguy cơ tử vong trong bệnh viện. Chị Lan vẫn không hay biết về tai nạn xảy ra với chồng mình, đang trong một cơn mệt mỏi vì tác dụng phụ của thuốc. Chị bắt đầu cảm thấy lo lắng mà không rõ lý do. Đột nhiên, một cảm giác bất an lạ lùng tràn ngập tâm trí chị; chị cảm thấy như có điều gì đó không ổn.
Cảm giác này rất mơ hồ, nhưng lại khiến trái tim chị đập loạn nhịp. Trong khi chị cố gắng tỉnh tâm và cầu nguyện, một bác sĩ bước vào phòng với ánh mắt nghiêm trọng.
“Thưa chị, có một tin không vui. Chồng chị đang gặp tai nạn và hiện giờ đang trong tình trạng rất nguy kịch. Chúng tôi sẽ đưa chị đến ngay, nhưng tình hình rất căng thẳng.”
Chị Lan như không thể thở được nữa. Trái tim chị như thắt lại. Tất cả những niềm tin và sự bình an mà chị đã tìm thấy dường như đổ sập.
Những giây phút trước đó, chị cảm thấy bình yên và niềm hy vọng, nhưng giờ đây, chị lại phải đối diện với một thử thách hoàn toàn mới, một cú sốc không thể tưởng tượng được. Cơn đau trong chị như chợt tái phát mạnh mẽ. Chị không biết mình sẽ làm gì, nhưng trong lòng chị biết rằng mình không thể gục ngã ngay lúc này.
Hình ảnh Đức Mẹ núi Cối lại hiện lên trong tâm trí chị, và trong giây phút ấy, chị cầu nguyện ngay lập tức. “Lạy Mẹ Maria, con không thể làm gì hơn ngoài việc cầu xin mẹ. Xin Mẹ hãy bảo vệ chồng con. Con không biết phải làm gì để tiếp tục bước đi, nhưng con tin rằng Mẹ sẽ không để con đơn độc. Xin Mẹ cho con sức mạnh trong suốt chuyến đi đến bệnh viện.”
Chị Lan ngồi im lặng trong xe, lòng đầy lo lắng. Cả cơ thể chị run lên, không phải vì bệnh tật của chính mình mà vì sự sống của người mà chị yêu thương nhất. Tất cả những đau đớn trong cơ thể chị như bị dồn nén lại, nhường chỗ cho một nỗi sợ hãi không thể tả. “Anh Minh sẽ không sao phải không?” chị thầm hỏi, nhưng chính chị cũng không thể tự trả lời.
Khi đến bệnh viện, chị Lan vội vàng chạy đến phòng cấp cứu, chỉ mong nhận được thông báo tốt về tình trạng chồng mình. “Chồng chị bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, tụ máu trong não, cần phải phẫu thuật ngay. Chúng tôi không thể cam đoan kết quả,” giọng bác sĩ lạnh lùng và dứt khoát khiến chị cảm thấy như bị đánh một cú mạnh vào ngực. Cảm giác như không khí trong phòng cấp cứu bị hút hết đi, để lại một không gian trống trỗng.
Chỉ còn lại mình chị ngồi bên giường bệnh của chồng, ánh mắt mệt mỏi và đầy nước mắt. Chị đã vượt qua thử thách đầu tiên, và giờ đây chị phải tiếp tục chiến đấu, không chỉ vì bản thân mình mà còn vì người chồng mà chị yêu thương.
Chị Lan không thể tin vào những gì đang diễn ra. Những năm tháng sống cùng nhau, anh Minh luôn là người mạnh mẽ, là bờ vai cho chị dựa vào trong những lúc khó khăn. Làm sao mà số phận lại khắc nghiệt đến mức này? Trong phút chốc, chị thấy mình như đang rơi vào vực sâu không thể tìm thấy lối thoát. Cảm giác mất mát và nỗi đau trong lòng chị bây giờ không chỉ là nỗi đau thể xác từ căn bệnh ung thư mà còn là sự sợ hãi rằng cô đơn sẽ cướp đi tất cả những gì chị từng yêu quý. Nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Chị Lan trong cơn hoảng loạn chợt nhớ lại chuyến hành hương đến núi Cối, nơi chị đã cầu nguyện với Đức Mẹ. Một niềm tin mạnh mẽ chợt dâng lên trong lòng chị như thể Đức Mẹ đang kêu gọi chị đứng vững.
“Mẹ sẽ không bỏ con. Mẹ sẽ không bỏ chồng. Con không bao giờ đơn độc,” chị thì thầm trong lòng. Chị bước đến bên giường bệnh của anh Minh, mắt ngập nước nhưng không cho phép mình ngục ngã. Chị chạm vào tay anh, cảm nhận hơi thở yếu ớt của anh: “Anh Minh, em xin anh hãy tỉnh dậy, vì chúng ta còn phải cùng nhau vượt qua tất cả. Em không thể làm điều này một mình. Mẹ Maria ơi, xin hãy nghe lời cầu nguyện của con. Xin Mẹ bảo vệ chồng con, xin Mẹ giúp anh vượt qua được thử thách này.”
Chị thì thầm không một chút nghi ngờ, như thể từ những lời cầu nguyện ấy, sức mạnh vô hình đang truyền vào người chị. Bác sĩ chuẩn bị đưa anh Minh vào phòng mổ, và chị Lan vẫn ngồi bên ngoài không dám rời đi. Mỗi giây phút trôi qua, chị cảm thấy như từng khoảnh khắc ấy dài gấp trăm lần, nghẹt thở.
Sau khi ca mổ kết thúc, một bác sĩ ra thông báo rằng anh Minh đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn còn trong tình trạng hôn mê sâu và cần thời gian để hồi phục. Mặc dù vậy, chị Lan không cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm. Lòng chị vẫn nặng trĩu, thử thách này chưa kết thúc. Nhưng ít nhất, một hy vọng đã lóe lên: anh Minh sống, anh Minh chưa từ bỏ.
Trong những ngày tiếp theo, chị vẫn kiên trì ngồi bên giường chồng, không rời đi. Trong những giờ phút tuyệt vọng, chị không ngừng cầu xin Đức Mẹ ban cho anh Minh sức mạnh để tỉnh dậy. Chị cảm nhận được sự hiện diện của Đức Mẹ quanh mình; mỗi lần cầu nguyện, lòng chị trở nên bình an hơn, giống như Mẹ đang ôm lấy chị trong vòng tay an lành.
Sau một tuần dài kiên trì chờ đợi, anh Minh dần dần tỉnh lại, dù vẫn còn yếu ớt và cần thời gian hồi phục. Chị Lan cảm nhận được sức mạnh kỳ diệu từ niềm tin của mình. Đức Mẹ đã không bỏ rơi chị, và qua sự cầu nguyện, chị cảm thấy sức mạnh ấy đã giữ vững gia đình chị trong cơn bão tố.
Chị Lan hiểu rằng mỗi cuộc chiến đấu, dù là với bệnh tật hay thử thách trong cuộc sống, đều có những lúc tưởng như không thể vượt qua được. Nhưng chính trong những giây phút đó, Đức tin sẽ là ánh sáng, là sức mạnh giúp chị tiếp tục đứng vững.
Khi anh Minh tỉnh lại từ cơn hôn mê, chị ngồi bên giường bệnh của anh, lòng tràn ngập cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Những giọt nước mắt lăn dài trên má chị không phải là nước mắt đau đớn mà là nước mắt của sự biết ơn, niềm vui và sự nhẹ nhõm. Cuối cùng, người mà chị yêu thương nhất đã qua khỏi cơn nguy kịch. Mỗi lần anh Minh mở mắt, chị lại cảm thấy một niềm hy vọng mới rội dậy.
Những ngày trước đó, chị đã cầu nguyện hết lòng, những lời cầu xin từ tận đáy lòng, và giờ niềm tin của chị đã được đền đáp. Anh Minh đã sống sót và bắt đầu hồi phục. Mặc dù quá trình hồi phục sẽ còn gian nan, nhưng ít nhất anh đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm nhất.
Những ngày tiếp theo, anh Minh cần được chăm sóc và điều trị dài hạn.
Chị Lan không rời anh nửa bước, dù sức khỏe của mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Cô gái mạnh mẽ kiên cường đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho chồng mình. Cả hai đã phải đối mặt với những thử thách không tưởng, nhưng nhờ vào Đức tin vững vàng vào Đức Mẹ, họ đã vượt qua tất cả.
Khi cuối cùng anh Minh đã đủ sức khỏe để quay trở lại cuộc sống thường ngày, bác sĩ thông báo rằng anh có thể xuất viện sau khi hoàn thành một vài buổi vật lý trị liệu. Cả gia đình vui mừng không chỉ vì anh Minh đã khỏi bệnh mà còn vì chị Lan cảm thấy như một gánh nặng đã được trút bỏ khỏi vai. Chị biết rằng con đường hồi phục của mình vẫn còn dài, nhưng điều quan trọng là chị không còn cảm thấy cô đơn hay tuyệt vọng.
Chị cảm nhận rõ sự hiện diện của Đức Mẹ trong cuộc đời mình, trong từng bước đi, từng giây phút khó khăn. Đức Mẹ đã không bỏ rơi chị và gia đình chị, và chị tin rằng với niềm tin ấy, chị sẽ vượt qua mọi thử thách phía trước. Khi anh Minh đã hoàn toàn hồi phục, chị Lan tiếp tục điều trị tại bệnh viện với một tinh thần mạnh mẽ và tự tin hơn bao giờ hết.
Cuối cùng, sau nhiều đợt điều trị và kiên trì đấu tranh, bác sĩ thông báo rằng bệnh ung thư của chị đã hoàn toàn lùi xa. Những xét nghiệm cuối cùng cho thấy không còn dấu hiệu của tế bào ung thư trong cơ thể chị. Chị cảm thấy như vừa được tái sinh. Những ngày tháng đau đớn đã qua, giờ đây chị có thể tận hưởng một cuộc sống mới đầy hy vọng.
Chị Lan biết rằng hành trình của mình chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng chị đã đi qua một chặng đường dài và với lòng kiên trì, niềm tin vào Đức Mẹ và tình yêu thương gia đình, chị cảm thấy mình đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với bất cứ thử thách nào trong tương lai.
Cuối cùng, câu chuyện của chị Lan không chỉ là một món quà cho chính chị mà còn cho tất cả những ai đã từng đứng trước thử thách. Một thông điệp mạnh mẽ rằng: “Trong cuộc sống, hãy luôn giữ niềm tin, vì chính niềm tin sẽ dẫn lối chúng ta qua những đoạn đường khó khăn nhất.”
—
Caritas Việt Nam
Caritas Việt Nam tìm kiếm, phục vụ và bảo vệ quyền con người, đặc biệt là những người nghèo về vật chất lẫn tinh thần, người dễ bị tổn thương, bị bỏ rơi, hoặc bị gạt ra bên lề xã hội, người đồng bào dân tộc thiểu số.
ỦNG HỘ NGAYTin cùng chuyên mục
-
ĐTC Phanxicô đã từng chứng kiến 1 phép lạ Thánh Thể mà khoa học không thế giải thích
Chuyện lạ có thật xảy ra tại Tổng giáo phận Sài Gòn với 1 cán bộ Trung Ương
Trong lúc đau khổ tuyệt vọng phép lạ Cha Trương Bửu Diệp đã cứu con trai tôi
Bất ngờ chuyện lạ có thật đã xảy ra tại Giáo phận Xuân Lộc, 1 linh mục kể lại