Chúng ta thấy gì qua sự việc Anh họ sát hại em gái 8 tuổi ở Thanh Hóa?

Chúng ta thấy gì qua sự việc Anh họ sát hại em gái 8 tuổi ở Thanh Hóa?
CGvST | 22/09/2025

Một sự việc đau lòng vừa xảy ra tại Thanh Hóa: một bé gái 8 tuổi bị người anh họ của mình, chỉ mới học lớp 8, tức mới khoảng mười ba, mười bốn tuổi, sát hại rồi phi tang thi thể. Nguyên nhân ban đầu được cho là vì một mâu thuẫn rất nhỏ, chỉ liên quan đến việc tranh nhau đồ chơi trong lúc bố mẹ gửi con sang nhờ anh họ trông coi.

Chúng ta thấy gì qua sự việc Anh họ sát hại em gái 8 tuổi ở Thanh Hóa?
Chúng ta thấy gì qua sự việc Anh họ sát hại em gái 8 tuổi ở Thanh Hóa?

Khi đọc tin, nhiều người bàng hoàng, xót xa, và tự hỏi: làm sao mà một đứa trẻ còn đang tuổi đến trường lại có thể gây ra tội ác tày trời đến như vậy? Đằng sau cái chết oan nghiệt của em nhỏ, còn có một cái chết khác – cái chết của lương tri, của tình thương, của sự giáo dục mà lẽ ra phải chở che, uốn nắn các em trong một môi trường lành mạnh.

Dưới góc nhìn đức tin Công giáo, sự việc này không chỉ là một bản tin xã hội, mà còn là một hồi chuông nhắc nhở về bổn phận của gia đình, cộng đoàn và Giáo hội trong việc bảo vệ sự sống và giáo dục thế hệ trẻ.

Ngay từ những trang đầu Kinh Thánh, ta đã thấy sự sống là món quà thánh thiêng mà Thiên Chúa ban cho con người, khi Ngài thổi sinh khí vào bụi đất để dựng nên Ađam. Từ đó, sự sống được xem là thánh thiêng, bất khả xâm phạm.

Giáo huấn của Hội Thánh, trong thông điệp Evangelium Vitae (Tin Mừng Sự Sống) do thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II công bố, đã khẳng định rõ: không ai có quyền tước đoạt mạng sống người khác, dù với bất cứ lý do nào. Mỗi đứa trẻ sinh ra đều là một món quà vô giá của Thiên Chúa, được trao cho gia đình, cho xã hội, và cho toàn thể nhân loại.

Vậy mà, chỉ vì một cơn nóng giận tức thời, một mâu thuẫn thoáng qua, sự sống ấy đã bị chấm dứt trong đau đớn. Đối diện với cái chết của một bé gái 8 tuổi, người tín hữu không chỉ rơi nước mắt thương cảm, mà còn phải ý thức sâu xa hơn về trách nhiệm bảo vệ sự sống trong môi trường mình đang sống.

Nhưng sự sống không chỉ bị hủy diệt bởi cái chết thể lý. Ngay cả khi một đứa trẻ còn sống, nếu em phải lớn lên trong môi trường thiếu tình thương, thiếu giáo dục, thiếu sự nâng đỡ tinh thần, thì sự sống của em cũng đang bị đe dọa.

Thực tế, cậu bé gây án trong câu chuyện này cũng là một nạn nhân. Nạn nhân của một nền giáo dục gia đình và xã hội còn nhiều thiếu sót, nạn nhân của sự thờ ơ khi người ta quá chú trọng đến vật chất mà ít quan tâm đến việc dạy trẻ sống nhân ái, biết kiềm chế cảm xúc, biết tôn trọng người khác.

Khi một đứa trẻ 13 tuổi có thể giết chết đứa em họ nhỏ bé chỉ vì một trò chơi, thì rõ ràng đã có một khoảng trống rất lớn trong việc hình thành nhân bản. Giáo hội luôn nhấn mạnh rằng gia đình là “Giáo hội tại gia”. Chính nơi đây, những bài học đầu tiên về tình yêu thương, sự tha thứ, sự nhẫn nhịn, và lòng nhân ái phải được gieo mầm. Nếu gia đình bỏ quên sứ mạng ấy, thì những bi kịch như thế này sẽ còn xảy ra.

Người Công giáo nhìn sự việc này như một tấm gương phản chiếu đời sống hôm nay. Nhiều cha mẹ vì mưu sinh mà gửi con cho ông bà, họ hàng, hoặc phó mặc cho nhà trường. Trẻ em ngày nay có thể rất đầy đủ về vật chất, có quần áo đẹp, có điện thoại thông minh, nhưng lại thiếu những bữa cơm sum vầy, thiếu lời dạy dỗ dịu dàng, thiếu sự đồng hành lắng nghe.

Các em dễ bị chi phối bởi cảm xúc nhất thời, dễ nổi nóng, dễ xung đột, và khi không được uốn nắn, sự dữ sẽ nảy mầm ngay trong tâm hồn. Kinh nghiệm mục vụ cho thấy, nhiều gia đình chỉ khi xảy ra chuyện buồn mới giật mình nhận ra rằng mình đã bỏ quên con cái quá lâu. Đó là một sự thật đau lòng, và vụ việc này là minh chứng rõ ràng.

Tuy vậy, niềm tin Kitô giáo không bao giờ dừng lại ở sự than khóc hay kết án. Niềm tin ấy mời gọi chúng ta nhìn xa hơn, sâu hơn, và thấy rằng đây cũng là cơ hội để cộng đoàn Kitô hữu thực thi trách nhiệm liên đới. Thánh Phaolô từng viết: “Nếu một chi thể đau, thì mọi chi thể cùng đau” (1 Cr 12,26).

Nỗi đau của gia đình bé gái cũng là nỗi đau của toàn thể cộng đoàn. Sự sa ngã của một em nhỏ 13 tuổi cũng là lời cảnh báo cho cả Giáo hội và xã hội. Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, không thể coi đó là chuyện riêng của một nhà, một xóm.

Ngược lại, cộng đoàn cần nâng đỡ, chia sẻ, hỗ trợ gia đình tang thương này bằng lời cầu nguyện, bằng sự hiện diện, và cả bằng những hành động cụ thể. Song song đó, Giáo hội cũng phải dấn thân mạnh mẽ hơn trong việc giáo dục thiếu nhi, trong việc dạy các em biết sống yêu thương, biết giải quyết xung đột cách ôn hòa, biết tôn trọng sự sống ngay từ những chuyện nhỏ nhất.

Chúng ta thấy gì qua sự việc Anh họ sát hại em gái 8 tuổi ở Thanh Hóa?
Chúng ta thấy gì qua sự việc Anh họ sát hại em gái 8 tuổi ở Thanh Hóa?

Một điểm đặc biệt trong giáo huấn của Hội Thánh là sự bao dung. Chúng ta tin rằng Thiên Chúa là Cha nhân từ, luôn muốn cứu rỗi, chứ không muốn một ai phải hư mất. Do đó, bên cạnh việc cầu nguyện cho linh hồn bé gái đã khuất, chúng ta cũng cần cầu nguyện cho chính em nhỏ đã gây ra tội ác.

Em cũng là một linh hồn non nớt, cần được cảm thông, cần được hướng dẫn, cần được ơn hoán cải. Dưới góc độ pháp luật, em có thể sẽ phải chịu trách nhiệm ở mức độ nào đó, nhưng dưới góc độ đức tin, em cần hơn hết là sự thứ tha và cơ hội sửa đổi. Người Công giáo không bao giờ cổ vũ sự báo thù, mà luôn kêu gọi đến công lý trong lòng thương xót. Đó chính là cách duy nhất để hàn gắn một vết thương xã hội sâu hoắm như thế này.

Cái chết của một bé gái 8 tuổi là một mất mát quá lớn, nhưng nếu chúng ta biết biến nó thành một bài học, thì từ trong đau thương, vẫn có thể nảy sinh hy vọng. Bài học ấy trước hết là cho mỗi gia đình: hãy yêu thương và dành thời gian cho con cái nhiều hơn, hãy dạy các em những bài học căn bản của lòng nhân ái.

Bài học ấy cũng là cho cộng đoàn xã hội: hãy tạo môi trường an toàn và lành mạnh cho trẻ em, hãy lên án bạo lực, hãy khích lệ tinh thần sống chan hòa. Và bài học ấy cũng cho mỗi người tín hữu: hãy cầu nguyện, hãy sống yêu thương, hãy làm chứng cho Tin Mừng Sự Sống ngay từ trong chính cách cư xử thường ngày. Khi ta biết tôn trọng sự sống của tha nhân, ta mới thực sự là con cái của Thiên Chúa.

Sau cùng, niềm hy vọng Kitô giáo giúp ta tin rằng bé gái 8 tuổi ấy giờ đây đã được Chúa ôm ấp trong vòng tay nhân từ. Dù cái chết của em đến trong tức tưởi, nhưng em đã được đưa về một nơi không còn nước mắt, không còn đau khổ.

Đối với gia đình và cộng đoàn, niềm hy vọng ấy là nguồn an ủi, là sức mạnh để đứng vững và bước tiếp. Trong ánh sáng phục sinh, sự chết không phải là dấu chấm hết, mà là cửa ngõ bước vào sự sống đời đời. Chính niềm tin này sẽ nâng đỡ tất cả những ai đang gục ngã trong nỗi đau mất mát.


Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY

Tin mới cập nhật