Công Giáo Và Sự Thật
|
02/01/2025 |
Vấn đề về việc cúi mình trước tượng Phật trong quan điểm của người Công giáo là một đề tài gây nhiều tranh cãi. Có hai quan điểm chính được đưa ra từ hai linh mục đại diện cho hai chiều hướng khác nhau. Một bên cho rằng việc này được phép, trong khi bên kia khẳng định là không được.
Cha Mátthêu Nguyễn Khắc Hy cho rằng việc cúi mình trước tượng Phật là được phép. Theo ngài, hành động này không khác gì việc cúi mình trước tượng Đức Mẹ hay thánh Giuse vì Phật là một vị thánh đáng để cung kính. Tuy nhiên, quan điểm này không được tất cả mọi người đồng ý. Có ý kiến cho rằng các thánh nhân của thế gian, dù có đạo hạnh và thánh thiện, vẫn khác biệt và không thể so sánh với các thánh của Giáo hội Công giáo. Điều quan trọng nhất là đời sống đức tin trọn hảo trước mặt Đấng Tối Cao, điều mà các thánh nhân ngoài Giáo hội không thể sánh bằng.
Cha Đaminh Giuse Nguyễn Thiết Thắng cho rằng hành động cúi mình trước tượng Phật là không được phép vì vi phạm điều răn Thứ Nhất. Ngài nhấn mạnh rằng chúng ta nên giữ Giáo lý đơn giản và dễ hiểu, phù hợp với mọi tầng lớp giáo dân.
Kết luận, mặc dù Phật có những nhân đức đáng kính, người Công giáo nên tránh cúi mình trước tượng Phật để không gây hiểu lầm và ảnh hưởng đến đức tin của người khác. Việc này nên được thực hiện với ý thức rõ ràng để không làm sai lệch đức tin của mình và của người khác. Quan trọng nhất là giữ vững ý thức sống đức tin, và trong hầu hết trường hợp, người Công giáo nên nói “KHÔNG” với việc này để tránh những rủi ro không mong muốn.
Ngài thì nói ‘được’, ngài thì nói ‘không được’, vậy mỗi người chúng ta nên có cái nhìn thế nào để quyết định hành vi của mình cho đúng? Mình xin được chia sẻ góc nhìn cá nhân để mọi người cùng tham khảo.
Theo quan điểm của cha Mátthêu Nguyễn Khắc Hy thì điều đó là được phép, ngài cho rằng việc cúi mình trước tượng Phật cũng không khác nào cúi mình trước tượng Đức Mẹ hay thánh Giuse và các thánh khác vì Phật là một vị thánh đáng để chúng ta cung kính.
Mình không đồng ý với quan điểm này của cha.
Thế gian này đúng là không thiếu những bậc thánh nhân xuất chúng có một cuộc đời đạo hạnh, thánh thiện vượt bậc được người người mến mộ và noi theo. Phật là một trong số đó.
Thế nhưng ta cần phân biệt và có lập trường một cách rõ ràng về-mặt-đức-tin rằng: thánh nhân của người đời khác hẳn và không thể đứng chung hàng ngũ với các vị thánh của Giáo Hội Công giáo.
Nói thế không có nghĩa là đời sống của họ không tốt đẹp bằng cách thánh, nhưng thứ mà họ không thể sánh bằng các thánh và cũng là thứ quan trọng nhất của đời người, đó là một-đời-sống-đức-tin-trọn-hảo trước mặt Đấng Tối Cao.
Chúng ta không thể lấy nhãn quan của xã hội để nhìn nhận và đánh giá một vấn đề thuộc về đức tin vì như thế là đảo ngược trật tự đúng đắn, dẫn đưa tới sự méo mó và khiếm khuyết.
Phật chỉ là thánh nhân của người đời, và tất cả các thánh nhân hay vĩ nhân đều chỉ là phàm nhân.
Nhưng cho dù họ kiệt xuất thế nào, người Kitô hữu chúng ta không thể nghiễm nhiên coi một người không tin vào Chúa, không yêu mến Chúa, không gương mẫu sống theo tinh thần Tin Mừng, không trung thành làm chứng tá cho Tin Mừng là thánh được. Điều đó là không thể!
Bản sắc thiêng liêng của con cái Chúa là độc nhất và riêng biệt, không thể đem ra đánh đồng với những giá trị cá nhân được người đời cho là tốt đẹp nhưng không được Chúa chúc phúc, cũng không thể đem những giá trị đó ra để so sánh với những cuộc đời được Chúa dày công giũa gọt và đã trở nên những hòn ngọc sáng láng trước Ngai Toà Chúa được.
Và những con người chỉ với sự tốt lành cá nhân như vậy càng không khi nào có thể đem ra so sánh với Đức Mẹ và thánh cả Giuse. Rõ ràng là không thể!
Còn theo quan điểm của cha Đaminh Giuse Nguyễn Thiết Thắng, ngài cho rằng điều đó là không được vì nó vi phạm điều răn Thứ Nhất.
Ngài chỉ nói một cách ngắn gọn, bám sát theo Giáo luật chứ không đi vào chi tiết, nhưng cũng chỉ cần như thế là đủ và đúng trọng tâm rồi. Ta nên giữ cho Giáo lý được đơn giản và dễ hiểu, dễ tiếp cận, dễ thực hành đối với mọi tầng lớp giáo dân thuộc mọi trình độ và mọi hoàn cảnh sống.
Kết lại, mặc dù Phật có những nhân đức và phẩm hạnh rất đáng được mến mộ, thế nhưng chỉ xứng để người đời tôn lên bậc đáng kính mà thôi.
Trước những con người đáng kính như thế, chúng ta cũng có thể cúi mình kính trọng trong những hoàn cảnh tế nhị và trong mối tương quan riêng tư nhất định, miễn sao phải ý thức được hành vi của mình để không lỗi nghĩa cùng Chúa và không gây hiểu lầm làm ảnh hưởng đến việc sống đức tin của người khác.
Nhưng nếu hành vi của chúng ta vô tình có nguy cơ làm cớ cho người khác vấp phạm, làm họ ngộ nhận và lầm lạc đức tin, thì hơn hết là nên dẹp bỏ ngay lập tức!
Vậy nên mấu chốt quan trọng nhất không phải là câu trả lời “có” hoặc “không”, mà nằm ở ý-thức-sống-đức-tin của mỗi người.
Nhưng trong hầu hết trường hợp, tốt hơn hết là người Công giáo hãy nói “KHÔNG”. Vì ta không thể biết được đâu là lúc sẽ có người khác vấp phạm vì mình, thậm chí cả bản thân mình cũng sẽ vấp phạm mà rơi vào lầm lạc lúc nào không hay.
Cho dù đôi khi ta có thể bắt gặp một số cái nhìn không mấy thiện cảm của người khác về mình, nhưng đó chính là lúc ta quyết định chọn thế gian hay chọn Chúa.
Chia sẻ cho bạn bè cùng đọc: