

Người Việt Nam từ bao đời nay vẫn coi “tôn sư trọng đạo” là gốc rễ của đạo lý. Thế nhưng, một sự việc đau lòng vừa diễn ra tại Trường Trung học Cơ sở Đại Kim, Hà Nội, đã khiến xã hội bàng hoàng: một học sinh lớp 7 đã ngang nhiên túm tóc, ghì đầu và quật ngã cô giáo chủ nhiệm ngay giữa lớp học.

Không chỉ là một hành vi bạo lực học đường, đây là một cú đánh trực diện vào truyền thống, làm rúng động cả nền tảng giáo dục vốn được xây dựng trên sự kính trọng thầy cô. Câu hỏi nhức nhối vang lên trong lòng nhiều người: Nếu hôm nay một cô giáo bị quật ngã mà chúng ta im lặng, thì ngày mai con em chúng ta sẽ học được gì?
Sự việc xảy ra vào buổi học chiều ngày 16 tháng 9 năm 2025, tại lớp 7A14, Trường THCS Đại Kim. Cô giáo chủ nhiệm Trần Thị T.H phát hiện một học sinh mang theo vật sắc nhọn, có thể gây nguy hiểm, nên đã tịch thu. Thay vì chấp nhận, cậu học sinh bất ngờ phản ứng dữ dội, đứng dậy yêu cầu trả lại.
Khi cô giáo không đồng ý, em lập tức lao đến túm tóc, ghì đầu và quật ngã cô xuống sàn, trước sự chứng kiến của hàng chục bạn học cùng lớp. Điều khiến dư luận lạnh gáy hơn là việc không ai trong số các học sinh chứng kiến đứng lên can ngăn; thậm chí có em còn kéo rèm cửa để ngăn người ngoài nhìn thấy.
Sau khi vụ việc xảy ra, nhà trường đã cho mời phụ huynh đến làm việc. Học sinh vi phạm được yêu cầu xin lỗi tập thể lớp và được cho nghỉ học tạm thời vài ngày để “giáo dục tại gia đình”. Gia đình cũng đưa em đi khám tâm lý với lý do có dấu hiệu stress. Thoạt nhìn, đó là một cách xử lý tạm thời, nhưng điều khiến dư luận bức xúc lại nằm ở phản ứng của ban giám hiệu, đặc biệt là Hiệu trưởng Phạm Thanh Hà.
Trong khi dư luận mong chờ một thái độ kiên quyết bảo vệ uy tín giáo viên, Hiệu trưởng lại nhấn mạnh việc cần truy tìm người quay clip phát tán trên mạng, coi món đồ mà học sinh mang theo chỉ là “đồ chơi”, và nhấn mạnh tình trạng “stress” của học sinh.
Ba cách lý giải ấy chẳng khác nào đánh lái dư luận, làm nhẹ bản chất sự việc: từ hành vi bạo lực rõ ràng biến thành một sự cố tâm lý, từ một vi phạm nghiêm trọng kỷ luật học đường lại thành câu chuyện áp lực học tập. Nhiều người không khỏi đặt câu hỏi: nhà trường đang lo cho danh dự của thầy cô, hay lo cho hình ảnh của chính mình?
Đây không còn là một “tai nạn nhỏ” trong lớp học. Đó là một cú ngã của chính truyền thống “tôn sư trọng đạo”. Khi học sinh dám tấn công giáo viên ngay trong giờ học, và cả lớp đứng nhìn không can thiệp, thì ấy là lúc đạo lý bị đảo lộn, ranh giới đúng sai trở nên nhạt nhòa.
Không còn là chuyện riêng của một trường, mà là hồi chuông cảnh báo về tình trạng văn hoá ứng xử trong học đường hôm nay. Chúng ta đã từng dạy con em phải kính thầy, nhưng liệu những giá trị ấy còn được giữ vững trong đời sống thực tế?
Từ góc nhìn Công giáo, sự việc này càng khiến chúng ta đau xót hơn. Giáo hội luôn đề cao vai trò của người thầy – những người gieo hạt giống chân lý, không chỉ bằng tri thức mà còn bằng nhân cách. Đức Giêsu Kitô, vị Thầy tối cao, đã nói: “Ai đón tiếp một người thầy nhân danh Ta, tức là đã đón tiếp chính Ta” (Mt 10,40).
Vì thế, khi một người thầy bị xúc phạm, không chỉ cá nhân ấy chịu nhục nhã, mà cả nền giáo dục và cộng đồng cũng bị tổn thương. Một xã hội biết kính trọng người dạy dỗ là một xã hội biết giữ lấy ánh sáng của Tin Mừng trong cuộc sống.
Thế nhưng, thay vì bênh vực người thầy, phản ứng của lãnh đạo trường lại như một gáo nước lạnh dội xuống niềm tin của dư luận. Nếu cô giáo không được bảo vệ ngay chính trong ngôi trường mình, thì liệu ngày mai còn bao nhiêu giáo viên dám nghiêm khắc với học trò? Và nếu học sinh chứng kiến sự việc lại học được rằng bạo lực có thể bỏ qua, lỗi lầm có thể biện minh bằng hai chữ “stress”, thì đó sẽ là mầm độc gieo vào lòng thế hệ trẻ.
Cần nói rõ: việc học sinh chịu áp lực, căng thẳng trong môi trường giáo dục là có thật. Nhưng áp lực không thể là cái cớ để bao che cho hành vi bạo lực. Áp lực không thể là lý do để biến sai thành đúng.
Ngược lại, chính khi đối diện với áp lực, việc giữ kỷ luật, biết tôn trọng thầy cô và bạn bè mới là bài học quan trọng nhất để hình thành nhân cách. Nếu một em nhỏ đã được dung túng từ tuổi 13 cho những hành vi ngược ngạo, thì sau này em sẽ bước vào xã hội với tâm thế nào?
Đây là lúc Bộ Giáo dục và Đào tạo, Sở Giáo dục Hà Nội cần có tiếng nói rõ ràng, minh bạch. Xã hội không thể chấp nhận sự việc bị làm nhẹ đi, bị lãng quên sau vài lời xin lỗi. Người thầy phải được bảo vệ, và kỷ cương học đường phải được khẳng định, nếu không, những vụ việc tương tự sẽ tiếp tục xảy ra, và mỗi lần như thế, niềm tin vào giáo dục lại mất đi một phần.
Không chỉ là trách nhiệm của ngành giáo dục, đây còn là trách nhiệm của mỗi gia đình, mỗi phụ huynh, mỗi người trong xã hội. Con cái học được gì không chỉ từ sách vở, mà còn từ cách cha mẹ, người lớn phản ứng trước bất công. Nếu chúng ta im lặng, chúng ta đang dạy con mình rằng thầy cô không cần được kính trọng, rằng bạo lực có thể biện minh, rằng đạo lý chỉ là lời nói suông.
Sự việc tại THCS Đại Kim sẽ đi vào lịch sử như một vết nhơ nếu xã hội chọn cách im lặng. Nhưng nó cũng có thể trở thành một bước ngoặt, nếu chúng ta biết biến phẫn nộ thành hành động, biến sự xót xa thành tiếng nói bảo vệ thầy cô, bảo vệ tương lai con em.
Và câu hỏi vẫn còn vang vọng: Nếu hôm nay một cô giáo bị quật ngã mà chúng ta im lặng, thì ngày mai con em chúng ta sẽ học được gì?
Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY