

Xin chào các bạn. Ở một ngôi làng yên bình, nơi bức tượng Chúa đã tồn tại hàng chục năm, bỗng một ngày, chính quyền địa phương ra lệnh phá bỏ. Nhưng ngay sau đó, một tia sét giáng xuống từ trời cao. Tai nạn hay báo ứng? Hãy cùng khám phá câu chuyện đầy bí ẩn tại xã Hòa An.

Xã Hòa An nằm lọt thỏm giữa miền quê Nam Trung Bộ, nơi những cánh đồng lúa vẫn reo trong gió như lời ru của tổ tiên vọng về. Đây là mảnh đất của những con người thuần hậu, lam lũ, gắn bó với ruộng đồng và đức tin như hai mặt không thể tách rời.
Mỗi sáng, tiếng chuông nhà thờ nhỏ đầu làng vang lên trong sương sớm. Trẻ con tung tăng chạy trên con đường đất đỏ, còn các cụ già lặng lẽ lần chuỗi hạt, mắt hướng về bức tượng Chúa bằng xi măng đã cũ, đặt trang nghiêm dưới gốc đa cổ thụ.
Không ai nhớ chính xác bức tượng được dựng từ bao giờ. Người thì bảo từ thời ông nội, ông ngoại họ còn là thanh niên. Người kể rằng đó là lời hứa của một người lính sống sót sau chiến tranh, trở về làng để tạ ơn. Dù sự thật ra sao, bức tượng ấy đã trở thành nơi gửi gắm niềm tin, nỗi đau và hy vọng của cả cộng đồng.
Bà Tư, một góa phụ gần 30 năm, ngày nào cũng mang hoa đến đặt dưới chân tượng. Bà bảo: “Chúa đã phù hộ tôi nuôi con khôn lớn.” Cậu Hải, một thiếu niên 15 tuổi nghịch ngợm, từng bị tai nạn xe máy, cũng được mẹ quỳ cả đêm trước tượng để cầu mong con tỉnh lại.
Mỗi người dân Hòa An đều có một câu chuyện riêng với bức tượng ấy. Nó không chỉ là xi măng, mà là chứng nhân lặng lẽ của bao kiếp người. Trong tâm thức của họ, đức tin không ồn ào hay cuồng tín, mà hiện diện trong từng ánh mắt, từng lời thì thầm trước khi gieo hạt xuống ruộng, hay trong cách họ khấn vái trước tượng.
Mỗi khi làng có người đi xa, bệnh nặng hay gặp chuyện buồn, không cần lễ hội hoành tráng, không cần nhà thờ nguy nga, đức tin ở Hòa An vẫn là điều không ai dám xúc phạm.
Thế nhưng, không ai ngờ rằng một quyết định từ chính quyền sẽ khiến mọi thứ đảo lộn. Một mệnh lệnh hành chính tưởng chừng vô hại đã châm ngòi cho loạt biến cố kỳ lạ, đỉnh điểm là một sự kiện khiến cả làng lặng người trong sợ hãi và thảng thốt: cái chết bất ngờ của một người đàn ông quyền lực ngay sau khi bức tượng bị đập vỡ. Đó là trùng hợp hay có điều gì ẩn sau màn mưa ngày hôm ấy?
Sự xuất hiện của ông Tám Phán
Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày đầu hè, khi trời nắng chang chang, cát bụi mịt mù theo bánh xe của chiếc ô tô biển xanh dừng trước cổng ủy ban xã. Ông Tám Phán, vị chủ tịch xã mới nhậm chức, bước xuống. Ông thấp người, da đen sạm, mắt lúc nào cũng hơi nheo như đang dò xét. Trong bộ sơ mi trắng phẳng phiu, quần âu sẫm màu và đôi giày bóng lộn, ông nổi bật giữa ngôi làng nơi người dân vẫn quen đi dép tổ ong ra đồng.
Chỉ vài ngày sau khi nhận chức, ông Tám Phán triệu tập toàn thể cán bộ xã họp kín. Ông nói ngắn gọn, không vòng vo: “Phải dẹp hết các tụ điểm mê tín. Bức tượng xi măng đầu làng không hợp với định hướng phát triển văn minh.” Anh Tình, cán bộ văn hóa xã, người vẫn lặng lẽ thắp hương trước tượng mỗi tháng, nghe mà tái mặt.
Anh định lên tiếng, nhưng ánh mắt sắc lạnh của ông Phán khiến anh nuốt lời. Bà Hường, Phó Chủ tịch Hội Phụ nữ, lúng túng góp ý: “Thưa anh, tượng đó dân làng quý lắm, bao năm nay không có vấn đề gì.” Nhưng ông Phán chỉ nhếch mép cười, giọng chắc nịch: “Dân trí phải nâng lên. Không thể để những thứ này kéo lùi cả xã hội.”
Hàng loạt biển hiệu tuyên truyền được dựng lên: “Nói không với mê tín dị đoan, sống văn minh, bài trừ hủ tục.” Các chương trình văn nghệ thay đổi nội dung, bỏ dân ca và thánh ca, chuyển sang nhạc cách mạng ca ngợi công cuộc đổi mới.
Các buổi họp thôn được tổ chức dày đặc, kiểm điểm những ai có dấu hiệu “tụ tập cầu nguyện trái phép.” Dân làng cảm thấy như có thứ gì đó đang bóp nghẹt hơi thở của họ, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Cụ Mẫn, ông lão ngoài 80 tuổi, từng làm trưởng thôn gần hai thập kỷ, ngồi lặng lẽ dưới gốc đa một buổi chiều, nhìn bức tượng lẩm bẩm: “Mình già rồi, chết cũng được, nhưng con cháu mà bị cấm tin, cấm cầu nguyện thì khác gì người mất hồn.” Câu nói ấy lan đi như đốm lửa trong rơm khô.
Lệnh cưỡng chế và ngọn lửa phản kháng
Không lâu sau, ông Tám Phán cho người đo đạc, lập biên bản công trình tôn giáo “không phép, lấn chiếm đất công.” Một tờ giấy niêm phong được dán vào chân tượng. Đám trẻ trong làng ngây ngô hỏi: “Tượng Chúa phạm tội gì vậy?” Người lớn chỉ im lặng, một sự im lặng nặng nề và cay đắng.
Lạ lùng thay, ông Phán không phải kẻ hoàn toàn vô cảm. Một lần tình cờ đi ngang nhà thờ vào chiều muộn, ông dừng lại khá lâu, nhìn ánh nến lung linh bên trong. Không ai biết ông nghĩ gì, nhưng sau đó, ông càng đẩy mạnh tiến độ cưỡng chế, như thể có điều gì khiến ông sợ hãi hoặc tức giận, muốn xóa bỏ hoàn toàn dấu vết đức tin ấy.
Với dân làng, ông Tám Phán không chỉ là người đứng đầu chính quyền, mà trở thành biểu tượng của một luồng gió mới – lạnh lẽo và đầy áp đặt. Người ta bắt đầu gọi ông bằng cái tên đầy mỉa mai: “Ông trời mới của Hòa An.”
Một kế hoạch cưỡng chế được âm thầm vạch ra. Ngày phá tượng được ấn định. Không ai ngờ, đó cũng là ngày lằn ranh giữa con người và trời đất, giữa quyền lực và đức tin, bị xé toạc.
Ngày trời đánh
Sáng thứ Sáu, trời chưa kịp sáng hẳn, mây đen đã kéo đến dày đặc, u ám bất thường. Hơi đất bốc lên nồng nặc như báo trước điều chẳng lành. Loa phát thanh xã vang lên: “Thực hiện chỉ đạo cấp trên về việc giải tỏa công trình vi phạm tại thôn Đông, đề nghị bà con không tụ tập, không cản trở lực lượng chức năng.”
Nhưng dòng người đã lặng lẽ đổ về bức tượng từ sớm. Cụ Mẫn ngồi khoanh chân dưới chân tượng, tay lần chuỗi hạt, miệng đọc kinh không ngừng. Bà Tư ôm bó hoa cúc trắng đặt lên bệ, cúi đầu thật lâu. Người trẻ quay video, truyền trực tiếp lên mạng xã hội, như muốn lưu giữ khoảnh khắc cuối cùng của điều thiêng liêng sắp mất đi.
Khi đội cưỡng chế xuất hiện, ông Tám Phán đi đầu, khuôn mặt lạnh tanh trong bộ sơ mi trắng. Theo sau là công an xã, cán bộ địa chính và một chiếc máy xúc màu vàng lầm lì tiến tới. Cụ Mẫn chống gậy đứng dậy, chặn trước mũi máy xúc, ánh mắt không thách thức mà như một người cha nhìn đứa con sai trái. Ông Phán khựng lại vài giây, nhưng rồi quay đi, ra lệnh: “Thực hiện theo kế hoạch, không chậm trễ.”
Tiếng la ó vang lên. Bà Tư ngã quỵ khi máy xúc giơ cần lên cao. Một vài thanh niên định xông vào cản nhưng bị công an giữ lại. Dân làng đồng thanh đọc kinh, tiếng kinh lấn át cả âm thanh động cơ. 6:28 sáng, mũi gầu máy xúc cắm vào vai tượng. Một tiếng “rắc” vang lên như xương gãy. Mặt tượng nứt ra, mảnh vỡ đầu tiên rơi xuống, đập vào bệ đá, lạnh lẽo.
Đúng lúc ấy, trời bỗng chuyển mình. Một cơn gió lạ từ phía núi thổi tới, xoáy qua cánh đồng, quất mạnh vào khu vực tượng. Lá cây bay rào rào, bụi cuốn mù mịt. Rồi một tia sáng chói lòa xé toạc bầu trời. “Ầm!” Tiếng sét giáng xuống như long trời lở đất. Đám đông hoảng loạn hét lên, nhiều người ngã quỵ. Máy xúc dừng lại, tài xế vội nhảy xuống. Mọi ánh mắt đổ dồn về ông Tám Phán.
Ông đứng cách tượng không xa, tay còn giơ lên như vừa ra hiệu, nhưng thân người đột nhiên lảo đảo rồi đổ sập xuống đất. Một vệt khói đen bốc lên từ bệ tượng. “Ông Phán bị sét đánh!” – một tiếng hét vang lên. Đám đông giạt ra, tiếng khóc, tiếng la vang khắp nơi. Cụ Mẫn quỳ xuống, nước mắt tràn mi. Bà Tư ngất lịm. Lực lượng cưỡng chế náo loạn, không ai dám tiến lại gần.
Hậu quả và dư âm
Dù ông Tám Phán được đưa đi cấp cứu trong tình trạng bỏng xém, bất tỉnh, đội cưỡng chế vẫn tiếp tục nhiệm vụ. Chiếc máy xúc lùi lại, rồi vươn cần nhắm vào đầu tượng. “Ầm!” Cả thân tượng đổ sập trong tiếng gào thét của dân làng. Đầu tượng vỡ toang, mảnh vụn bắn tung, hất cả bó hoa cúc trắng của bà Tư. Người dân ôm mặt, bật khóc như chứng kiến một tang lễ không hòm, không người đưa tiễn.
Cụ Mẫn đứng chết lặng, tay siết chuỗi hạt đến bật máu. Anh Tình, cán bộ văn hóa, quay mặt đi, mắt ngân ngấn, thì thầm: “Làm như vậy, còn lại gì để tin nữa?” Một đứa trẻ khoảng 10 tuổi, con chị Hường, lao tới đống đổ nát, nhặt mảnh tượng vỡ và hét: “Tụi ác quá, bẻ đầu ông Chúa rồi!” Tiếng hét xé toang sự im lặng, khiến mọi người chấn động.
Hình ảnh tượng vỡ, vòng hoa tan tác lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội. Từ một xã nhỏ, câu chuyện trở thành biểu tượng cho nỗi bất mãn khi quyền lực lấn át niềm tin. Dân làng không biểu tình, không bạo động, nhưng sự đoàn kết lặng lẽ của họ – qua những bó hoa, ánh nến, tiếng kinh – là tiếng nói mạnh mẽ hơn mọi khẩu hiệu.
Mây đen kéo về dày đặc. Một tiếng sét nữa giáng xuống ngay khu vực cưỡng chế, khiến cột điện gần đó tóe lửa. Ông Lộc, trưởng công an xã, buông rơi điện thoại vì luồng điện tê dại. Ông Tám Phán nằm bất động giữa bãi đất, áo cháy xém, da xạm đen. Cụ Mẫn lẩm bẩm: “Trời không đánh ai sai, chỉ đánh kẻ không biết dừng.” Bà Tư nấc lên: “Chúa không giận, nhưng trời có mắt.”
Nhân viên y tế đến, phủ khăn trắng lên thi thể ông Phán, ghi nhận nguyên nhân tử vong: sét đánh ngay sau khi phá bỏ công trình tôn giáo. Trên mạng xã hội, tin tức lan như lửa gặp gió. Người ta gọi đó là “ngày trời đánh ở Hòa An.”
Hồi sinh niềm tin
Ba ngày sau cái chết của ông Tám Phán, không khí ở Hòa An vẫn nặng nề. Ủy ban xã đóng cửa im ỉm. Đoàn thanh tra từ huyện về làm việc kín. Ông Lộc xin nghỉ việc, bị ám ảnh bởi tiếng sét và tiếng khóc. Căn nhà ông Phán khóa chặt, vợ con ông lặng lẽ rời đi trong đêm.
Tại thôn Đông, dân làng cùng nhau dọn sạch đống gạch vụn. Cụ Mẫn quét sân mỗi chiều. Bà Tư mang hoa cúc cắm lên bệ đá cũ. Ánh nến lại thắp lên mỗi tối, hòa cùng tiếng kinh khẽ và tiếng côn trùng. Anh Tình xin chuyển công tác, để lại lá thư tay: “Niềm tin không thể đưa lên bàn cân chính trị.”
Câu chuyện về bức tượng vỡ và cái chết của ông Phán trở thành ký ức tập thể của Hòa An. Trẻ con lớn lên nghe kể về “ngày trời đánh” bên mâm cơm. Người già mang hoa đến bệ đá, không để khóc mà để nhớ. Ông Phúc, trưởng thôn cũ, cùng dân làng dựng lại một tượng nhỏ bằng gỗ dưới gốc đa, gọi là “Niềm tin nhỏ.” Với họ, chỉ cần một chỗ để tin, lòng người sẽ không bao giờ sụp đổ.
Từ vết nứt giữa dân và chính quyền, người ta học cách lắng nghe nhau. Cán bộ mới không còn gọi đó là “công trình vi phạm” mà là “di tích tâm linh.” Dân làng chọn sống chung với lịch sử, với bài học nhức nhối nhưng cần thiết. Dư âm để lại là lời nhắc: tín ngưỡng không thể xóa bằng mệnh lệnh. Khi niềm tin bị xúc phạm, nó sẽ lặng lẽ chờ ngày lên tiếng theo cách của riêng mình.
Hãy chia sẻ câu chuyện này và để lại cảm nhận của bạn. Lòng tin, khi bị thử thách, sẽ sáng lên rực rỡ hơn bất kỳ tượng đài nào.
* Lưu ý: Đây là 1 câu chuyện hư cấu ho Ban biên tập CGVST.COM biên soạn, nhằm truyền tải thông điệp về sự tôn trọng những giá trị thiêng liêng, sức mạnh của đoàn kết, và hậu quả của sự áp đặt thiếu đồng cảm. Câu chuyện cũng nhấn mạnh khả năng hồi sinh của niềm tin, ngay cả sau những tổn thương sâu sắc. Tất cả nhân vật và địa điểm đều không có thật, xin cảm ơn cộng đoàn!
Tin cùng chuyên mục
-
Danh sách 72 Nghệ sĩ theo đạo Công giáo
Linh mục Antôn Đặng Hữu Nam: Hành trình đức tin và sứ vụ công lý của một mục tử kiên trung
Xem nhiều video bài giảng Công giáo, 1 cậu bé 14 tuổi gia nhập Đạo Công giáo
Thánh Nữ Anê Lê Thị Thành – Người phụ nữ duy nhất ở Việt Nam được phong Thánh
18 tuổi lên thành phố lập nghiệp thì bỏ đạo, sa đọa… Cô gái trẻ được Đức Mẹ cứu