Người đàn ông dùng búa đập tượng Chúa Giêsu, mắt bỗng dưng mờ dần sau 3 ngày

Người đàn ông dùng búa đập tượng Chúa Giêsu, mắt bỗng dưng mờ dần sau 3 ngày
CGvST | 19/07/2025

Một người đàn ông từng tuyên bố “không có Chúa”, giữa ban ngày, đã dùng búa đập nát tượng Chúa Giêsu trước sự chứng kiến của cả ngôi làng. Ba ngày sau, đôi mắt ông bắt đầu mờ đi một cách kỳ lạ, không bác sĩ nào giải thích được. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu…

Người đàn ông dùng búa đập tượng Chúa Giêsu, mắt bỗng dưng mờ dần sau 3 ngày
Người đàn ông dùng búa đập tượng Chúa Giêsu, mắt bỗng dưng mờ dần sau 3 ngày

Tại làng An Tịnh, một vùng đất yên bình nơi tiếng chuông nhà thờ vang đều mỗi sáng Chúa Nhật, câu chuyện về ông Hòa đã trở thành một huyền thoại khiến cả làng chìm trong sự im lặng kinh hoàng.

Một ngày giữa ban trưa, ông Hòa, người đàn ông nổi tiếng với tính khí ngang ngạnh, đã cầm búa đập nát bức tượng Chúa Giêsu ngay trước mắt hàng chục người. Ba ngày sau, đôi mắt ông bắt đầu mờ dần, như thể ánh sáng bị rút cạn từ bên trong. Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó, những gì xảy ra tiếp theo đã làm rung chuyển niềm tin của cả cộng đồng…

Nghe bằng MP3(bấm vào nút play để nghe Audio):

Đọc tiếp câu chuyện:

Ở làng An Tịnh, ông Hòa là một cái tên quen thuộc, nhưng không phải vì những điều tốt đẹp. Trong một vùng đất mà đa số dân chúng là giáo dân, nơi niềm tin vào Chúa là điều thiêng liêng, ông Hòa lại như một nốt nhạc lạc nhịp. Người già kể rằng ông từng là bộ đội thời chiến tranh biên giới, quen với khói súng hơn là lời kinh. Người trẻ thì biết ông qua những lần ông đóng sập cửa khi tiếng chuông nhà thờ vang lên, hay những lời cay nghiệt ông nói về tôn giáo.

“Lại rửa tội, lại làm lễ, Chúa nào cứu được ai!” – ông từng gắt gỏng với cháu nội, bé Dũng, khi cậu xin đi học giáo lý. Chị Liên, người bán rau đầu chợ, kể rằng ông từng chửi cả cha xứ vì tiếng chuông “làm đau đầu”. Ông Hai, hàng xóm sát vách, thì nhắc đến một câu chuyện chưa được kiểm chứng: ngày xưa, con trai ông Hòa mất trong một tai nạn gần bức tượng Chúa ở nhà thờ. Từ đó, ông oán hận cả trời đất, và nỗi oán hận ấy dần hóa thành thứ độc địa trong tâm hồn ông.

Làng An Tịnh không kỳ thị người vô thần, nhưng ở đây, niềm tin là điều bất khả xâm phạm. Người dân tin rằng có những điều kỳ diệu vượt ngoài sự hiểu biết của con người, những câu chuyện lạ lùng từng xảy ra mà không logic nào giải thích được. Vì thế, khi ông Hòa ngày càng lớn tiếng và cay nghiệt, dân làng dần xa cách ông, như tránh một cơn gió độc. Không ai ngờ rằng, một ngày, ông sẽ gây ra một hành động khiến cả làng chấn động.

Sáng hôm ấy, không khí trong lành của làng An Tịnh bỗng chùng xuống bởi một sự kiện bất ngờ. Cha xứ Phêrô làm lễ rửa tội cho bốn em nhỏ, trong đó có bé Dũng, cháu nội ông Hòa. Bà Tám, vợ ông, âm thầm đưa cháu đến nhà thờ, tránh nói với chồng vì biết tính ông như lửa gần rơm. “Rửa tội cho thằng nhỏ để nó được bảo vệ,” bà thì thầm với chị ruột. Nhưng không may, tin tức đến tai ông Hòa qua lời kể vô tình của một người bán cá ở chợ: “Sáng nay thằng Dũng mặc đồ trắng dễ thương lắm, cha xứ còn đọc tên nó trong lễ.”

Mặt ông Hòa tái đi, bàn tay cầm điếu thuốc run nhẹ. Không nói một lời, ông quay về nhà, bỏ lại những ánh mắt tò mò. Chiều hôm đó, tiếng cãi vã từ nhà ông vang lên dữ dội. Hàng xóm kể rằng ông đập bàn đập ghế, hét lên rằng rửa tội là phản bội ông, là “đưa cháu tao cho ma quỷ”. Bà Tám chỉ biết khóc, còn cậu Tùng, cha của bé Dũng, ôm con nép vào góc tường. Ông Hai thở dài: “Tôi nghe rõ từng câu. Ổng bảo đạo đức gì mà dám giấu chồng, giấu cha, rồi để người ta tạt nước lên đầu cháu tao mà gọi là ơn lành?”

Nỗi giận của ông Hòa không chỉ vì đức tin, mà vì cảm giác bị phản bội bởi chính người thân. Một người cả đời chống lại tôn giáo, nay bị kéo về phía mà ông căm ghét. Sáng hôm sau, ông lặng lẽ rời nhà, tay cầm cây búa sắt thường dùng để bổ củi. Ánh mắt ông rực cháy, như có lửa bùng lên phía sau tròng đen.

Khoảng 10 giờ sáng, ông Hòa xuất hiện tại sân nhà nguyện, nơi bức tượng Chúa Giêsu cao gần một mét rưỡi, đặt giữa hai bụi mai nở muộn, ánh lên lớp sơn trắng nhạt dưới nắng nhẹ. Bức tượng ấy đã đứng đó gần 30 năm, từng được đưa về từ một nhà dòng cũ thời chiến, vững chãi qua bao mùa mưa bão. Ông Hòa, trong bộ đồ xám cũ, bước thẳng tới tượng, không chào hỏi, không nhìn ai.

Một nhóm giáo dân đang lau dọn sân nhà nguyện nhìn thấy ông từ xa. Một phụ nữ trung niên, tay cầm bó hoa vừa dâng, lên tiếng: “Bác Hòa ơi, tượng này thiêng lắm, bác làm gì vậy?” Ông không trả lời, chỉ nắm chặt cán búa. Cậu Minh, một thanh niên trong hội giáo lý, vừa định bước tới thì ông giơ búa lên cao. Khoảnh khắc ấy, không gian như ngừng trôi. Tiếng “rầm” đầu tiên vang lên, xé tan bầu không khí căng thẳng.

Mảnh thạch cao từ phần mặt tượng vỡ rơi lả tả. Một dòng chất đỏ sẫm trào ra từ vết nứt ở ngực tượng, khiến cả sân nhà nguyện nghẹt thở. Trời hôm ấy không nắng gắt, nhưng những người chứng kiến cảm thấy không gian như bị nung sôi bởi một thứ giận dữ ngưng đọng. Nhát búa thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư liên tiếp giáng xuống. Phần mặt tượng vỡ nát, rơi xuống nền xi măng, vang lên âm thanh lách tách như vọng từ lòng đất.

Bà Sáu, người giữ chén lễ, suýt đánh rơi giỏ đồ, hét lên: “Trời đất ơi, máu, máu chảy từ tượng Chúa!” Một số người cho rằng đó là sơn đỏ cũ loang ra dưới nắng, nhưng chất lỏng ấy sền sệt, nhỏ từng giọt, tanh nồng kỳ lạ, không giống sơn. Cậu Tấn, học sinh lớp giáo lý, cố quay video nhưng điện thoại đột nhiên tắt dù pin còn đầy. “Máy đứng hình luôn,” cậu run rẩy kể lại.

Cha Phêrô chạy đến sau tiếng gọi hốt hoảng. Ông đứng xa, làm dấu thánh giá và nói khẽ: “Xin tha cho ông ấy, Chúa ơi, người không biết mình đang làm gì.” Sau nhát búa cuối cùng, ông Hòa lùi lại, thở hắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn đống vụn dưới chân. Rồi ông bỏ đi, giữa sự bàng hoàng của mọi người. Không ai cản, không ai gọi lại.

Buổi trưa hôm ấy, ông Hòa đóng cửa im lìm, căn nhà cuối xóm trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Hàng xóm không dám gõ cửa, không phải vì sợ ông, mà vì sợ thứ gì đó vừa bám lấy ông. Sang ngày thứ hai, những dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện. Cậu Tấn kể: “Sáng hôm sau, em thấy ông đứng bên giếng sau nhà, nhìn chằm chằm xuống nước. Em chào mà ông không đáp, mắt mở to như không thấy gì.”

Chị Hằng, người bán hàng rong, xác nhận: “Bình thường ông chửi tôi ồn ào, nhưng hôm đó tôi gọi ba lần trước cổng, ông không nhúc nhích, mặt nhìn xuống chân như người mộng du.” Đến ngày thứ ba, ông Hòa ra tiệm thuốc tây, nhăn nhó nói: “Cho tôi thuốc nhỏ mắt. Mắt tôi mờ như có khói, như có bóng đen che.” Cô bán thuốc hoảng sợ kể lại rằng mắt ông ngả màu vàng nhạt, đồng tử giãn to, như không còn sức sống.

Chiều hôm ấy, ông đi loạng choạng trên đường làng, đụng vào cột cờ trước sân đình. Khi người ta đỡ ông dậy, ông gắt: “Ai chặn trước mặt tôi? Sao đen thui thế này?” Nhưng trước mặt ông chẳng có ai. Đêm đó, bà Tám kể trong nước mắt: “Ông không ngủ, cứ ngồi nhìn vào góc tường, hỏi tôi có thấy ai đứng đó không. Tôi bật hết đèn, nhưng chẳng có gì.”

Từ sau ngày đập tượng, ông Hòa không còn ngủ yên. Mỗi đêm, đúng 3 giờ sáng – giờ thương xót của người Công giáo – ông giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm áo. Bà Tám kể: “Có đêm ông hét lên: ‘Đừng nhìn tao như vậy, tao không cố ý!’” Ông Hai sát vách nghe thấy tiếng thì thầm vọng qua tường: “Ngươi đã đập tượng, ngươi đập chính hình ảnh ngươi trong ánh sáng.” Không radio, không thiết bị, chỉ có tiếng thở dồn dập và âm thanh búa đập vọng từ đâu đó.

Bé Dũng từng tỉnh giấc vì tiếng rên rỉ. Cậu bé thấy ông nội ngồi dưới nền nhà, gục đầu, lẩm bẩm: “Ngài đứng đó hoài, không nói, không đi. Mắt Ngài đầy máu, máu từ những vết ta đập.” Bà Tám kể với cha xứ: “Con sợ ông mơ thấy tượng Chúa vỡ, không đầu, tay dướm máu, cứ đứng nhìn ông.” Cha Phêrô trầm ngâm: “Khi một tâm hồn đóng cửa với ánh sáng, nó sẽ nghe tiếng vọng của những điều nó phủ nhận.”

Người làng bắt đầu tránh nhắc tên ông Hòa sau 8 giờ tối. Trẻ con kể rằng khi chơi trốn tìm gần nhà ông, chúng nghe giọng đàn ông khàn đục, như rỉ sét, vọng ra từ trong tường: “Tụi bay thấy ánh sáng không? Nó đi đâu rồi?” Sáng hôm sau, mắt ông sưng đỏ, môi tím tái, mặt hốc hác như vừa trải qua một trận chiến với bóng tối.

Đến ngày thứ bảy, không khí quanh nhà ông Hòa nặng nề như sắp mưa, dù trời không đổ một giọt. Ông ngồi co ro trong góc giường, mắt mở to nhưng vô hồn, như cố giành lại chút ánh sáng cuối cùng. Bà Tám kể: “Ông nói mình đang chìm, không phải trong nước, mà trong một thứ bóng tối không đáy.” Ông đập đầu vào tường, hét lên: “Làm ơn cho tôi thấy lại! Mù kiểu này là bị chôn sống!”

Một buổi chiều, ông chạm vào chiếc gương cũ gần cửa. Ông la thất thanh: “Trong gương có cái gì đó nhìn tôi, không phải tôi!” Chiếc gương vỡ tan, phản chiếu thứ gì đó nhòe nhoẹt. Bà Tám hoảng sợ, còn ông run rẩy, không còn cứng cỏi, chỉ còn nỗi sợ vô hình.

Cha Phêrô gửi một cây thánh giá nhỏ đến nhà ông, kèm lời nhắn: “Khi ông sẵn sàng đối diện, không cần nhìn bằng mắt, chỉ cần nhìn bằng lòng.” Nhưng ông Hòa gạt phăng, gào lên: “Không ai tha cho tôi! Mắt tôi bị lấy đi để tôi thấy trong đầu mình suốt đời!”

Ngày thứ mười một, một cảnh tượng bất ngờ xảy ra. Ông Hòa, được bà Tám dẫn đến, quỳ trước nền xi măng nơi bức tượng cũ từng đứng. Đầu cúi thấp, tay bám chặt mép bệ đá, ông thì thầm: “Con đã đập tượng, nhưng không ngờ đập vỡ lòng mình. Mỗi đêm, Chúa đứng đó, không trách, chỉ nhìn, con không chịu nổi.” Cha Phêrô đặt tay lên vai ông, đọc một câu kinh ngắn. Một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt mờ đục của ông.

Ông lấy từ túi áo những mảnh vụn của bức tượng, nhặt từ sân nhà nguyện hôm ấy, và đặt chúng xuống bệ đá, như một cách trả lại dù chẳng còn nguyên vẹn. “Nếu Ngài muốn lấy mắt con, con không xin lại. Nhưng nếu Ngài cho con thấy điều gì khác, con xin giữ đến hết đời,” ông nói.

Khoảnh khắc ấy, không có sấm sét hay ánh sáng từ trời, nhưng điều gì đó đã thay đổi. Bé Dũng chạy tới, đưa cho ông chiếc khăn tay. Khi ông cầm lấy, ông khựng lại, nhận ra giọng cháu: “Ai… ai đó? Con nè, ông nội!” Lần đầu tiên sau nhiều ngày, ông thấy một tia sáng mờ ảo, không rõ mặt, nhưng đủ để nhận ra hình người – cậu bé đứng giữa ánh sáng sớm mai.

Cha Phêrô cúi đầu thầm nguyện: “Không phải mắt sáng lại, mà là trái tim bắt đầu mở ra.” Từ đó, ông Hòa không còn mơ thấy bức tượng vỡ. Tiếng búa không còn vang trong đêm, giọng nói kỳ lạ cũng biến mất. Thị lực của ông hồi phục một phần, đủ để nhận ra ánh đèn, bóng nắng, và hình dáng bé Dũng vẫy tay mỗi sáng. Nhưng khuôn mặt người vẫn mờ mịt, như cuộc đời ông – từng tưởng mình nhìn thấy tất cả, nhưng hóa ra chẳng thấy gì.

Người làng dần đón ông Hòa trở lại, không bằng lời chào rôm rả, mà bằng những cái gật đầu nhẹ. Mỗi chiều, ông ra ngồi bên thềm nhà thờ, gần bụi mai nơi bức tượng mới được dựng lên, cao hơn, nặng hơn, với đôi mắt bình thản nhìn lối vào. Ông lau bụi bẩn quanh bệ tượng, lặng lẽ đọc kinh, không vì ai, mà vì chính mình.

Cụ Sáu Định kể: “Ông không nói nhiều nữa. Có lần ông bảo thằng nhỏ đi ngang: ‘Đừng bao giờ thử lòng cái gì mình không hiểu. Có thứ mất đi rồi không lấy lại được.’” Mỗi năm, vào ngày 11 tháng 6, dân làng cắm nến quanh sân nhà nguyện. Đúng 3 giờ sáng, bức tượng mới như hắt ra quầng sáng nhẹ nơi đôi mắt. Có người nói là ánh trăng, có người bảo là sương, nhưng không ai phủ nhận.

Bé Dũng, nay đã lớn hơn, từng nói với mẹ: “Con thấy ánh sáng trong mắt tượng giống ánh sáng trong mắt ông nội khi ông mỉm cười lần cuối.” Câu chuyện về ông Hòa – người đàn ông đánh mất ánh sáng vì một nhát búa và tìm lại niềm tin trong bóng tối – không chỉ là một câu chuyện. Đó là lời cảnh tỉnh về ánh sáng thật sự trong cuộc đời.

Bạn nghĩ ánh sáng thật sự là gì? Là đôi mắt nhìn thấy thế giới, hay là trái tim mở ra với niềm tin? Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn và đăng ký kênh để theo dõi những câu chuyện đời, chuyện người, chuyện thiêng liêng – tưởng xa mà lại rất gần.

— —

📌 TUYÊN BỐ MIỄN TRỪ TRÁCH NHIỆM:
Câu chuyện này là sản phẩm hư cấu. Mọi tình huống, nhân vật, sự kiện trong câu chuyện đều do nhóm sáng tạo xây dựng và không phản ánh bất kỳ sự kiện, tổ chức hay cá nhân nào ngoài đời thực.

Câu chuyện không nhằm xuyên tạc, bôi nhọ hay phản ánh sai lệch về lực lượng công an, tổ chức tôn giáo hay bất kì tổ chức cá nhân nào.. Nội dung được xây dựng với mục đích tích cực, tôn vinh các giá trị nhân văn và tinh thần chính nghĩa.

Các tên nhân vật trong Câu chuyện được tạo ngẫu nhiên. Được tạo bằng công nghệ AI và không đại diện cho bất kỳ cá nhân nào ngoài đời thực.


 

Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY

Tin mới cập nhật