‘Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam’ lời cắt xén, Chiêu trò của các bài báo Việt Nam

'Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam' lời cắt xén, Chiêu trò của các bài báo Việt Nam
CGvST | 20/05/2025

Câu nói của Đức Tổng Giám Mục (TGM) Giuse Ngô Quang Kiệt trong buổi gặp Ủy ban Nhân dân Thành phố Hà Nội ngày 20 tháng 9 năm 2008 đã bị các cơ quan báo chí Việt Nam cắt xén và bóp méo, dẫn đến một chiến dịch bôi nhọ quy mô lớn nhằm vào ngài.

Vụ việc này không chỉ cho thấy sự thiếu trung thực trong cách đưa tin mà còn phơi bày giọng điệu công kích, định hướng, và thiếu khách quan của báo chí Việt Nam, đặc biệt là các cơ quan truyền thông nhà nước.

Bài viết này sẽ phân tích chi tiết giọng điệu của báo chí Việt Nam trong sự kiện này, phản ánh về vai trò và trách nhiệm của báo chí trong việc truyền tải sự thật, đồng thời làm sáng tỏ rằng phát biểu của Đức TGM là một tiếng nói yêu nước bị bóp méo bởi hệ thống truyền thông thiếu minh bạch.

Bối cảnh và nội dung phát biểu của Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt

Ngày 20 tháng 9 năm 2008, trong buổi gặp gỡ với Ủy ban Nhân dân Thành phố Hà Nội để thảo luận về tranh chấp đất đai tại khu vực 42 Nhà Chung, Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt đã bày tỏ quan điểm về đoàn kết dân tộc và mong muốn nâng cao vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế. Toàn văn phát biểu của ngài như sau:

“Do đó, chúng tôi xin nhắc lại, chúng tôi rất mong muốn xây dựng một khối đại đoàn kết dân tộc. Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế. Còn người Việt Nam chúng ta thì tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng.”

Lời phát biểu này thể hiện lòng yêu nước sâu sắc và nỗi trăn trở về thực trạng Việt Nam còn yếu kém so với các quốc gia như Nhật Bản và Hàn Quốc.

Tuy nhiên, các cơ quan báo chí Việt Nam đã cắt xén câu nói, chỉ trích dẫn đoạn: “Chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam,” và bóp méo nó thành một phát ngôn “phỉ báng dân tộc.”

Điều này đã mở đường cho một chiến dịch công kích dữ dội, trong đó giọng điệu của báo chí đóng vai trò trung tâm trong việc thao túng dư luận.

Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam
Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam

Giọng điệu của báo chí Việt Nam trong vụ việc này có thể được phân tích qua ba đặc điểm chính: công kích cá nhân, định hướng dư luận, và thiếu khách quan. Những đặc điểm này không chỉ phản ánh cách thức truyền thông nhà nước vận hành mà còn cho thấy sự thiếu minh bạch trong việc xử lý thông tin nhạy cảm.

Công kích cá nhân

Ngay sau phát biểu của Đức TGM, các cơ quan báo chí lớn nhỏ tại Việt Nam, từ báo in, đài phát thanh, truyền hình, đến các trang web chính thức của chính phủ, đã đồng loạt công kích cá nhân ngài. Các tiêu đề bài báo mang tính chất giật gân, xúc phạm, và thiếu căn cứ, ví dụ:

– Báo Công An Đà Nẵng: “Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt là người nước nào vậy?” – ám chỉ ngài không phải là người Việt Nam và thiếu lòng yêu nước.

– Việt Báo: “Ông Ngô Quang Kiệt nên xấu hổ với giáo dân!” – công kích trực tiếp nhân phẩm của ngài.

– Báo Công An Nhân Dân: “Lộ rõ ý đồ xấu của ông Ngô Quang Kiệt” – gán ghép ý đồ chống phá mà không đưa ra bằng chứng.

– Báo Hà Nội Mới: “Ông Ngô Quang Kiệt đi ngược lại lợi ích của dân tộc” – cáo buộc ngài phản bội dân tộc.

– Trang web chính phủ: “Lộ rõ bản chất xấu xa và tâm địa đen tối” – sử dụng ngôn từ nặng nề để bôi nhọ.

Giọng điệu công kích này không tập trung vào việc phân tích nội dung phát biểu của Đức TGM mà nhắm vào việc hạ thấp uy tín và nhân phẩm của ngài.

Thay vì đưa ra các lập luận phản biện dựa trên sự thật, các bài báo sử dụng ngôn ngữ mang tính xúc phạm, quy chụp, và kích động cảm xúc tiêu cực từ công chúng.

Điều này cho thấy một sự thiếu chuyên nghiệp trong cách tiếp cận báo chí, khi mục tiêu không phải là cung cấp thông tin mà là phá hoại hình ảnh cá nhân.

Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt là người nước nào vậy ?
Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt là người nước nào vậy ?

Định hướng dư luận

Một đặc điểm nổi bật khác của báo chí Việt Nam trong vụ việc này là giọng điệu định hướng dư luận, nhằm thao túng nhận thức của công chúng. Các bài báo không chỉ cắt xén câu nói của Đức TGM mà còn cố tình gắn kết nó với những vấn đề nhạy cảm, chẳng hạn như tranh chấp đất đai tại 42 Nhà Chung, để khơi gợi sự phẫn nộ.

Lộ rõ ý đồ xấu của ông Ngô Quang Kiệt
Lộ rõ ý đồ xấu của ông Ngô Quang Kiệt

Ví dụ điển hình là bài viết trên TuoiTreOnline ngày 21 tháng 9 năm 2008. Bài viết này không trích dẫn nguyên văn phát biểu của Đức TGM mà chỉ nhắc đến câu nói bị cắt xén, kèm theo một video clip được chỉnh sửa để củng cố cáo buộc rằng ngài có ý đồ xấu. Tờ báo còn thêm chú thích mang tính định hướng:

“Xin cho phép chúng tôi được không nhắc lại câu nói mà Tổng giám mục giáo phận Hà Nội đã nói, vì dù đó là suy nghĩ thật lòng hay bột phát, đó cũng là điều không ai và không bao giờ được phép nói, được phép nghĩ. Nhưng ông đã nói, và tất cả những người nghe được đều phẫn nộ…”

Câu chú thích này không chỉ từ chối cung cấp thông tin đầy đủ mà còn áp đặt quan điểm rằng phát biểu của Đức TGM là điều “không được phép nghĩ.” Đây là một chiến thuật định hướng rõ ràng, nhằm dẫn dắt người đọc đến kết luận rằng ngài đã phạm phải một tội lỗi nghiêm trọng, mà không cần phải xem xét toàn văn phát biểu.

Việc sử dụng cụm từ “tất cả những người nghe được đều phẫn nộ” là một cách phóng đại, nhằm tạo ấn tượng rằng công chúng đồng loạt phản đối ngài, dù thực tế nhiều người không có cơ hội tiếp cận nguyên văn phát biểu.

Ông Ngô Quang Kiệt đi ngược lại lợi ích của dân tộc
Ông Ngô Quang Kiệt đi ngược lại lợi ích của dân tộc

Ngoài ra, các bài báo khác cũng sử dụng ngôn ngữ mang tính kích động, như “kích động giáo dân,” “phản bội dân tộc,” hay “chối bỏ niềm tự hào đất nước,” để khơi gợi cảm xúc yêu nước một cách mù quáng.

Giọng điệu này không nhằm mục đích khuyến khích đối thoại hay tìm hiểu sự thật, mà chỉ phục vụ mục tiêu thao túng dư luận theo hướng có lợi cho chính quyền.

Thiếu khách quan và vi phạm đạo đức báo chí

Giọng điệu của báo chí Việt Nam trong vụ việc này cho thấy sự thiếu khách quan nghiêm trọng, đi ngược lại các nguyên tắc cơ bản của đạo đức báo chí. Một tờ báo trung thực phải cung cấp thông tin đầy đủ, chính xác, và tạo điều kiện để người đọc tự đánh giá.

Tuy nhiên, trong trường hợp của Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt, gần như không có tờ báo nào đăng tải nguyên văn phát biểu của ngài. Thay vào đó, các bài viết chỉ trích dẫn câu nói bị cắt xén, không đưa ra ngữ cảnh, và không phân tích ý nghĩa thực sự của lời phát biểu.

Lộ rõ bản chất xấu xa và tâm địa đen tối
Lộ rõ bản chất xấu xa và tâm địa đen tối

Sự thiếu khách quan này được thể hiện rõ qua cách các cơ quan báo chí phớt lờ các bằng chứng phản bác. Ví dụ, Tổng Giáo phận Hà Nội đã công bố nguyên văn phát biểu và bản ghi âm buổi họp, chứng minh rằng Đức TGM không hề có ý phỉ báng dân tộc.

Tuy nhiên, không một tờ báo lớn nào sửa sai hoặc rút lại các bài viết công kích. Thay vào đó, họ tiếp tục lặp lại các cáo buộc, củng cố chiến dịch bôi nhọ theo kỹ thuật “láo to” (Big Lie) – một phương pháp tuyên truyền nổi tiếng của Joseph Goebbels, trong đó một lời dối trá lớn được lặp đi lặp lại để khiến công chúng tin rằng đó là sự thật.

Hơn nữa, việc các tờ báo như Công An Nhân Dân, Hà Nội Mới, và TuoiTreOnline sử dụng ngôn ngữ mang tính quy chụp và xúc phạm đã vi phạm nghiêm trọng đạo đức báo chí.

Thay vì đóng vai trò là cầu nối giữa chính quyền, công chúng, và các bên liên quan, báo chí Việt Nam trong vụ việc này đã trở thành công cụ tuyên truyền, phục vụ lợi ích của chính quyền hơn là lợi ích của sự thật.

Phản ánh về vai trò của báo chí Việt Nam

Vụ việc câu nói bị cắt xén của Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt là một minh chứng rõ ràng cho những hạn chế của báo chí Việt Nam, đặc biệt là các cơ quan truyền thông nhà nước. Dưới đây là một số phản ánh về vai trò và thực trạng của báo chí trong sự kiện này:

Báo chí như công cụ tuyên truyền

Thay vì đóng vai trò là nguồn cung cấp thông tin khách quan, báo chí Việt Nam trong vụ việc này đã hoạt động như một công cụ tuyên truyền của chính quyền.

Sự đồng loạt của các bài báo công kích Đức TGM, từ ngôn ngữ, nội dung, đến cách trình bày, cho thấy một sự chỉ đạo từ trên xuống. Điều này không chỉ làm mất đi tính độc lập của báo chí mà còn khiến công chúng bị tước đoạt quyền tiếp cận sự thật.

Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt
Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt

Hơn nữa, việc báo chí tập trung công kích cá nhân Đức TGM thay vì thảo luận về các vấn đề thực chất, như tranh chấp đất đai hay vị thế quốc gia, cho thấy một chiến lược đánh lạc hướng dư luận.

Thay vì đối diện với những vấn đề nhạy cảm, chính quyền đã sử dụng báo chí để chuyển sự chú ý của công chúng sang một mục tiêu dễ tấn công hơn – trong trường hợp này là Đức TGM.

Thiếu tự do ngôn luận và kiểm soát thông tin

Giọng điệu công kích và định hướng của báo chí Việt Nam phản ánh một thực trạng lớn hơn: sự thiếu tự do ngôn luận và sự kiểm soát chặt chẽ đối với thông tin. Trong một môi trường mà các cơ quan báo chí đều chịu sự quản lý của nhà nước, việc đưa tin trung thực về các vấn đề nhạy cảm là điều gần như không thể.

Vụ việc Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt cho thấy rằng bất kỳ tiếng nói nào, dù chân thành và mang tính xây dựng, cũng có thể bị bóp méo nếu nó không phù hợp với quan điểm của chính quyền.

Sự kiểm soát này không chỉ giới hạn ở việc cắt xén thông tin mà còn thể hiện qua việc ngăn chặn các ý kiến phản biện. Mặc dù Tổng Giáo phận Hà Nội đã công bố nguyên văn phát biểu và các bằng chứng liên quan, các cơ quan báo chí lớn không hề đề cập đến những thông tin này. Điều này cho thấy một sự cố ý che giấu sự thật, nhằm duy trì câu chuyện đã được định hướng.

Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt
Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt

Tác động tiêu cực đến đoàn kết dân tộc

Ironically, trong khi Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt kêu gọi đoàn kết dân tộc, giọng điệu công kích của báo chí lại góp phần chia rẽ xã hội. Bằng cách cáo buộc ngài “phỉ báng dân tộc” và “kích động giáo dân,” các bài báo đã khơi gợi sự nghi kỵ giữa các nhóm tôn giáo và cộng đồng dân chúng.

Thay vì thúc đẩy đối thoại để giải quyết tranh chấp đất đai một cách hòa bình, báo chí đã làm gia tăng căng thẳng và kích động cảm xúc tiêu cực.

Hơn nữa, việc bôi nhọ một lãnh đạo tinh thần như Đức TGM, người có ảnh hưởng lớn đối với hàng triệu tín đồ Công giáo, đã gây tổn hại đến lòng tin của cộng đồng tôn giáo đối với chính quyền và báo chí. Điều này đi ngược lại mục tiêu đoàn kết mà Đức TGM đã nhấn mạnh trong phát biểu của mình.

Trách nhiệm của báo chí trong việc xây dựng xã hội

Báo chí có vai trò quan trọng trong việc xây dựng một xã hội minh bạch, công bằng, và tiến bộ. Tuy nhiên, trong vụ việc này, báo chí Việt Nam đã thất bại trong việc thực hiện trách nhiệm đó.

Thay vì làm cầu nối giữa các bên để tìm ra giải pháp, báo chí đã trở thành công cụ đàn áp tiếng nói phê bình và che giấu sự thật. Điều này không chỉ làm tổn hại đến uy tín của báo chí mà còn cản trở sự phát triển của xã hội Việt Nam.

Một nền báo chí lành mạnh cần có sự độc lập, trung thực, và tôn trọng đạo đức nghề nghiệp. Tuy nhiên, giọng điệu công kích, định hướng, và thiếu khách quan trong vụ việc Đức TGM cho thấy rằng báo chí Việt Nam vẫn còn phụ thuộc vào các chỉ đạo chính trị, thay vì phục vụ lợi ích của công chúng.

Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt
Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt

Nếu đọc toàn văn phát biểu của Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt, bất kỳ ai có lương tri đều nhận ra rằng ngài không hề phỉ báng dân tộc. Ngược lại, lời nói của ngài thể hiện một lòng yêu nước sâu sắc và nỗi đau khi chứng kiến sự yếu kém của Việt Nam so với các quốc gia như Nhật Bản và Hàn Quốc.

Ngài bày tỏ sự “nhục nhã” không phải vì xấu hổ với bản chất dân tộc Việt Nam, mà vì thực tế rằng hộ chiếu Việt Nam bị xem xét kỹ lưỡng ở nước ngoài, phản ánh vị thế quốc gia còn thấp.

Sự “nhục nhã” mà ngài nhắc đến là cảm giác của một người yêu nước, trăn trở về tình trạng đất nước bị phân hóa, nghèo nàn, và không được kính trọng.

Ngài so sánh với Nhật Bản và Hàn Quốc để nhấn mạnh khát vọng đưa Việt Nam vươn lên mạnh mẽ. Phát biểu của ngài là một lời kêu gọi đoàn kết và phát triển, chứ không phải sự xúc phạm.

Hơn nữa, mối quan ngại của ngài đã được minh chứng bởi Chỉ số Hộ chiếu Henley năm 2019, khi hộ chiếu Việt Nam xếp dưới Lào và Campuchia, cho thấy vị thế quốc gia còn hạn chế. Thay vì đối diện với thực tế này, báo chí Việt Nam đã chọn cách bôi nhọ một cá nhân dám nói lên sự thật.

Vụ việc câu nói bị cắt xén của Đức TGM Giuse Ngô Quang Kiệt là một bài học đắt giá về trách nhiệm của báo chí trong việc truyền tải sự thật. Giọng điệu công kích, định hướng, và thiếu khách quan của báo chí Việt Nam không chỉ làm tổn hại đến uy tín của Đức TGM mà còn cản trở sự tiến bộ của xã hội. Một nền báo chí lành mạnh cần tôn trọng đạo đức nghề nghiệp, cung cấp thông tin đầy đủ, và khuyến khích đối thoại thay vì đàn áp.

May mắn thay, sự thật đã được bảo vệ nhờ vào các bằng chứng do Tổng Giáo phận Hà Nội cung cấp. Phát biểu của Đức TGM vẫn là một tiếng nói yêu nước, nhắc nhở rằng để xây dựng một Việt Nam mạnh mẽ, chúng ta cần đoàn kết, trung thực, và dám đối diện với những yếu kém. Báo chí, với vai trò là “người đưa tin,” cần học cách trở thành cầu nối cho sự thật, thay vì công cụ của sự dối trá và chia rẽ.


CGVST.COM

Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY

Tin mới cập nhật