

Kính chào cộng đoàn, hôm nay trang tin Công giáo và Sự thật gửi đến cộng đoàn một câu chuyện về cha Lý, một cha xứ bị bắt vì lý do “kích động”, nhưng rồi các chiến sĩ đã chết lặng khi biết được sự thật về công việc cha đang làm. Câu chuyện truyền tải thông điệp về sức mạnh của sự thật và tình yêu thương, khi ánh sáng chân lý vượt qua bóng tối của nghi ngờ và bất công, nhờ lòng tin mãnh liệt và sự hy sinh thầm lặng.

Nghe câu chuyện bằng Audio MP3:
Dưới đây là toàn bộ câu chuyện bằng văn bản:
“Ông ta lại kích động đám dân nghèo nổi loạn đấy. Không phải người tốt đẹp gì đâu, đừng để bị lừa. Nghe nói lần này họ sẽ bắt cha Lý triệt để.” Tiếng xì xào vang lên khắp các góc phố nhỏ ven dòng sông Hương trong đêm Huế lạnh buốt. Đèn đường vàng vọt, gió thổi từng cơn hun hút qua các con hẻm chật hẹp, như báo hiệu một điều gì đó u ám sắp xảy ra.
Ở cuối một con ngõ, trong căn phòng nhỏ thắp ánh đèn dầu, cha Nguyễn Văn Lý lặng lẽ viết những dòng chữ cuối cùng trên tờ giấy trắng đã nhàu nát. Một danh sách dài những cái tên: những đứa trẻ mồ côi, những người mẹ góa, những cụ già cô đơn mà ngài đang dốc lòng che chở. Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
Một thanh niên trẻ thở hổn hển lao vào: “Cha ơi, họ đang đến. Họ nói cha phải ra trình diện ngay.” Cha Lý đặt cây bút xuống, ánh mắt không hề lộ vẻ sợ hãi. Ngài chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, khoác thêm chiếc áo khoác cũ sờn vai rồi khẽ nói: “Chúng ta sống vì sự thật, sự thật thì không cần phải sợ.” Ngài bước ra, đối diện với đám đông đang tụ tập hỗn loạn ngoài ngõ.
Những ánh mắt căng thẳng, những chiếc điện thoại bật sẵn camera, những lời nói đầy ác ý: “Đòi quyền cho dân nghèo à? Hay là muốn kích động nổi loạn kiếm danh? Bao nhiêu người nghèo đói mà không thấy ai làm ầm ĩ như cha ta.”
Một nhóm người mặc thường phục tiến đến. Họ chìa ra tờ giấy mờ mịt chữ: “Cha Phêrô Nguyễn Văn Lý. Chúng tôi tạm giữ cha để điều tra về hành vi gây rối trật tự công cộng.” Dưới cơn mưa phùn lất phất, bóng cha Lý khuất dần sau những bước chân nặng nề.
Đêm đó, Huế bỗng im lìm lạ thường. Nhưng trong những căn nhà nhỏ, hàng chục người nghèo – những người từng được cha cứu giúp – lặng lẽ đốt những ngọn nến bé nhỏ, cầu nguyện cho người cha già đang đối diện với bóng tối.
Không ai trong số họ biết rằng những hành động yêu thương giản dị ấy: những lớp học miễn phí cho trẻ em lao động, những bao gạo âm thầm gửi đến từng mái nhà xiêu vẹo, đã trở thành cái cớ để người ta vu cáo cha tổ chức hoạt động bất hợp pháp nhằm thao túng quần chúng.
Người ta quên mất rằng trước khi cha Lý dấn thân vào những điều lớn lao, ngài chỉ đơn giản là một linh mục cặm cụi vá từng vết thương nghèo đói của đời. Nhưng sự thật chưa bao giờ đơn giản trong mắt những kẻ mang thành kiến.
Ngày hôm sau, trên các mặt báo địa phương, hàng loạt bài viết rầm rộ xuất hiện: “Cha xứ gây rối bị bắt, âm mưu sử dụng lòng tin tôn giáo để kích động đám đông”, “Người khoác áo thiêng liêng nhưng lòng chất đầy tham vọng”. Bão tố truyền thông ập đến, nhấn chìm những gì cha Lý đã âm thầm xây dựng suốt bao năm trời.
Ở một góc khuất trong nhà thờ nhỏ, những đứa trẻ mồ côi ngày nào ngồi co ro, nắm chặt tay nhau. Một bé trai lên tiếng, giọng nghèn nghẹn: “Cha Lý dạy tụi con đọc chữ, cha Lý cho tụi con ăn cơm. Cha chưa bao giờ làm gì xấu hết.” Không ai trả lời, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má những đứa trẻ từng một lần tin rằng cuộc đời này vẫn còn những phép màu.
Nhưng rồi giữa đêm tối, có một bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt cây nến trắng, thắp lên ánh sáng mỏng manh. Một ngọn nến, rồi hai, rồi ba, cả căn phòng bừng sáng.
Chúng thầm thì: “Chúng ta phải tìm cách cứu cha.” Một kế hoạch mạo hiểm, ngây thơ nhưng chân thành bắt đầu nhen nhóm từ những tâm hồn nhỏ bé – những người duy nhất còn tin vào ánh sáng nơi cha Lý.
Bóng tối chưa chịu lùi, hiểu lầm vẫn đang bủa vây. Nhưng trong lòng những đứa trẻ, một trận chiến âm thầm đã bắt đầu: trận chiến giữa niềm tin và nghi ngờ, giữa lòng trung thành và sự lãng quên.
Hãy cùng theo dõi hành trình nghẹt thở này. Đừng quên đăng ký kênh, bật chuông thông báo và comment chia sẻ. Bạn có còn tin vào sự trong sạch giữa những ồn ào của thế gian?
Đêm ấy, trong căn phòng nhỏ khuất sau nhà thờ Đức Mẹ An Lạc, 12 đứa trẻ mồ côi – những đứa bé từng được cha Phêrô Nguyễn Văn Lý cưu mang – quây quần bên nhau.
Đứa lớn nhất mới 15 tuổi, đứa nhỏ nhất mới chỉ vừa biết đi. Gương mặt đứa nào cũng in đậm nét lo âu, ánh mắt chan chứa nỗi sợ hãi không thể gọi thành lời.
Cô bé Nguyệt, 12 tuổi, siết chặt cây nến trong tay, giọng run: “Chúng ta không thể ngồi yên. Nếu tụi mình không làm gì, họ sẽ giam cha mãi mãi.”
Cả bọn im lặng, mưa bên ngoài vẫn rơi từng đợt rả rích, lạnh buốt đến tận xương. Bỗng Tâm, đứa lanh lợi nhất, chợt nói: “Phải cho mọi người biết cha đã làm gì, phải cho cả làng, cả tỉnh thấy được sự thật.”
Một kế hoạch táo bạo, ngây thơ nhưng đầy quyết tâm được hình thành trong đêm. Ngày hôm sau, khi tiếng chuông nhà thờ vang lên giữa buổi sáng âm u, dân làng ngạc nhiên thấy một cảnh tượng chưa từng có.
Dọc theo con đường đất đỏ từ chợ Đông Ba về nhà thờ, từng cây cột điện, từng gốc cây cổ thụ đều dán kín những mẩu giấy thô sơ ghi bằng nét chữ trẻ con vụng về: “Cha Lý đã dạy tụi con biết chữ. Cha Lý đã cứu tụi con khỏi đói rét. Cha Lý là người tốt, xin đừng để người ta hại cha.”
Một cơn sóng ngầm lan nhanh khắp làng trên xóm dưới, nhưng đi kèm với đó cũng bắt đầu nổ ra những tiếng xì xào ác ý: “Lũ nhỏ này bị xúi dục, chắc chắn có ai đứng sau”, “Đừng để lòng thương làm mờ lý trí.”
Một số người lROS lén lút giật bỏ những tờ giấy, xé nát, đạp dưới chân. Có người còn kéo đến nhà thờ, đập cửa đòi lại sự yên bình cho làng.
Giữa những tiếng gào thét, giữa những ánh mắt ngờ vực, đám trẻ vẫn không lùi bước. Chúng tụ tập thành nhóm, hàng ngày đứng trước cổng ủy ban xã, tay giơ cao những tấm bảng đơn sơ: “Xin thả cha Lý, sự thật không thể bị chôn vùi.”
Nhiều người đi ngang qua, ban đầu lắc đầu ái ngại, nhưng rồi ánh mắt cũng dần trùng xuống. Một số bà mẹ trẻ ôm con nhỏ dừng lại nhìn, một vài ông lão buông chén trà, ngồi tựa cột nhà nhìn ra đường, trầm ngâm.
Sự can đảm của những đứa trẻ lay động những trái tim tưởng như đã chai sạn, nhưng trong bóng tối, một thế lực ngầm khác đang âm thầm chuyển động. Tối hôm đó, khi lũ trẻ đang chuẩn bị bữa cơm đạm bạc với rau luộc và cơm nguội, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trước cổng.
Gã mặc áo mưa, mũ trùm kín mặt, giọng khàn khàn: “Muốn cứu cha tụi bay hả? Tao có cách, nhưng phải nghe lời.” Bọn trẻ nhìn nhau ngập ngừng, gã ta chìa ra một túi giấy: “Trong đây có đơn xin khoan hồng, chỉ cần ký vào, khai rằng cha Lý ép tụi bay tham gia các hoạt động trái phép. Tao đảm bảo cha sẽ được thả.”
Nguyệt run lên bần bật: “Nhưng đó không phải sự thật.” Gã cười khẩy, ánh mắt lạnh tanh: “Sự thật? Ở đời này mày nghĩ sự thật thắng được quyền lực sao?”
Đứa lớn nhất, Tâm, lặng lẽ tiến lên, đón lấy túi giấy, nhìn thẳng vào mắt gã: “Tụi con không bán đứng cha mình, đi đi.” Người đàn ông nhếch môi, nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi khuất dần vào màn đêm.
Cánh cổng khép lại nặng trĩu. Bọn trẻ ngồi bệt xuống đất, ôm lấy nhau, nước mắt chảy dài trong im lặng. Chúng biết trận chiến này còn dài, còn dữ dội.
Chúng biết những đứa trẻ không gia đình, không thế lực, chỉ có đôi tay bé nhỏ và trái tim đầy thương yêu, đang đối mặt với một thế giới lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhưng chúng cũng biết một điều chắc chắn hơn cả: không ai được phép bẻ cong sự thật bằng sự hèn nhát.
Câu chuyện của chúng bắt đầu lan xa, âm thầm như ngọn lửa nhỏ len lỏi giữa mùa đông lạnh giá. Và phía cuối con đường tối tăm ấy, một người bất ngờ xuất hiện – người sẽ thay đổi toàn bộ cục diện cuộc chiến này.
Ngày hôm sau, khi lũ trẻ đang co ro trong căn phòng ẩm thấp, chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Một người phụ nữ đứng trước cổng, dáng người gầy gò trong bộ áo mưa cũ, gương mặt khắc khổ hằn lên những nếp nhăn mệt mỏi.
Trong tay bà ôm chặt một chiếc túi nhỏ, bà cất tiếng, giọng run rẩy: “Cho tôi gặp tụi nhỏ.” Bọn trẻ nhìn nhau nghi ngại, nhưng cuối cùng cũng hé cửa.
Người phụ nữ bước vào, đặt chiếc túi xuống trước mặt chúng. Bên trong là hàng chục bản sao những tờ đơn tay, những bức thư cũ, những tài liệu mà ít ai ngờ còn tồn tại: bản sao những khoản tiền quyên góp của cha Lý, danh sách những người nghèo từng được giúp đỡ, hình ảnh các lớp học miễn phí được tổ chức trong nhà thờ.
Bà nghẹn ngào nói: “Tôi là một trong số những người từng nhận gạo từ cha Lý. Tôi từng im lặng khi người ta đổ oan cho cha, vì sợ liên lụy. Nhưng nhìn tụi con đứng ngoài ủy ban, giữa nắng gió, tôi không thể câm lặng nữa.”
Lũ trẻ nhìn nhau, ánh mắt dần bừng sáng. Người phụ nữ rút ra thêm một tấm hình: đó là bức ảnh cha Lý mặc chiếc áo cũ sờn, ngồi giữa sân nhà thờ, dạy lũ trẻ học chữ trên nền đất. Ánh mắt ngài trong bức ảnh hiền từ, ánh lên niềm tin mãnh liệt vào điều thiện lành. Bọn trẻ hiểu đã đến lúc phải đánh cược tất cả.
Ngay tối hôm đó, với sự giúp đỡ của người phụ nữ, chúng lặng lẽ chụp lại toàn bộ tài liệu, in thành những tập nhỏ, gói ghém cẩn thận. Sáng sớm, khi chợ Đông Ba đông đúc nhất, từng đứa trẻ tản ra khắp các ngả đường, phát tận tay từng tập tài liệu cho người dân: “Xin đọc để biết sự thật về cha Lý, xin hãy cho chúng con một cơ hội cứu người cha của mình.”
Những tập giấy mỏng manh, những dòng chữ nguệch ngoạc, những bức ảnh mộc mạc từng chút một, như giọt nước thấm vào đá, len lỏi vào từng ngôi nhà, từng sạp hàng, từng quán nước nhỏ. Và rồi điều không ai ngờ đã xảy ra.
Chỉ trong một ngày, làn sóng dư luận bắt đầu đảo chiều. Trên các trang mạng xã hội địa phương, người ta truyền tay nhau những hình ảnh cũ: cha Lý cúi người sửa mái nhà dột cho cụ già neo đơn, cha Lý đẩy xe gạo vào xóm nghèo trong mùa lũ, cha Lý dạy chữ cho những đứa trẻ bụi đời.
Dư luận dậy sóng, những bài báo từng kết tội cha bị chỉ trích dữ dội: “Tại sao một người như vậy lại bị giam cầm?”, “Ai đang thao túng sự thật?”, “Đâu là công lý cho những người thầm lặng hy sinh?” Chính quyền địa phương bắt đầu chịu áp lực từ công chúng. Một cuộc điều tra nội bộ được lệnh mở lại, nhưng phía sau, những kẻ từng dàn dựng cáo buộc vẫn chưa chịu từ bỏ.
Chúng lặng lẽ dựng lên một kế hoạch cuối cùng, thâm độc hơn, hiểm hóc hơn. Một bức thư nặc danh được gửi đến cơ quan cấp trên, tố cáo rằng chính lũ trẻ đang bị cha Lý xúi dục để kích động bạo loạn.
Nếu không ngăn chặn kịp, lần này không chỉ cha Lý mà cả những đứa trẻ cũng sẽ bị cuốn vào vòng lao lý. Bóng tối lại trùm xuống, đe dọa nuốt chửng những tia sáng mong manh vừa mới le lói.
Trận chiến sinh tử cuối cùng đang đến gần – một trận chiến mà nếu thất bại, mọi nỗ lực cứu cha sẽ tan thành mây khói. Ngày hôm đó, giữa lúc dư luận đang nghiêng hẳn về phía bênh vực cha Phêrô Nguyễn Văn Lý, một sự kiện bất ngờ nổ ra khiến tất cả sững sờ.
Một nhóm người lạ mặt kéo tới trước cổng nhà thờ Đức Mẹ An Lạc, nơi bọn trẻ đang trú ngụ. Họ dựng biểu ngữ, hô khẩu hiệu đòi trả lại sự yên bình cho cộng đồng, cáo buộc cha Lý: “Xúi dục trẻ em gây rối, lợi dụng lòng thương để thao túng dân chúng.”
Tiếng loa vang chói tai, át cả tiếng chuông nhà thờ. Bọn trẻ tái mặt, đứng co rúm trong sân. Cô bé Nguyệt siết chặt tay Tâm, thì thầm: “Chúng ta bị gài bẫy rồi.” Đúng lúc đó, một nhóm phóng viên xuất hiện.
Ống kính lia liên tục, chụp lấy cảnh tượng hỗn loạn. Một vài người giả danh dân làng lao vào, giả vờ bị xô đẩy rồi gào lên: “Nhìn đi, trẻ con cũng bị xúi dục tham gia biểu tình. Chính cha Lý đã huấn luyện chúng làm loạn.”
Những hình ảnh dàn dựng ác ý nhanh chóng được tung lên mạng. Chỉ trong vài giờ, bầu không khí đổi chiều chóng mặt. Người ta bắt đầu quay lại mỉa mai: “Đúng là có mùi âm mưu”, “Thật ra ông ta đâu có trong sạch như mọi người nghĩ.” Sóng gió dữ dội dội thẳng vào mái ấm mong manh của những đứa trẻ.
Tối hôm đó, gió lùa qua các khe cửa, mang theo hơi lạnh cắt da. Bọn trẻ ngồi thu mình trong bóng tối, những khuôn mặt nhỏ bé ánh lên nỗi tuyệt vọng. Tâm, đứa gan dạ nhất, vục đầu vào tường, tay đấm liên tục vào ngực: “Tụi mình đã sai, tụi mình đã làm liên lụy đến cha.” Nhưng trong khoảnh khắc tưởng như tất cả đã sụp đổ, tiếng bước chân lặng lẽ vang lên ngoài cổng.
Đó là người phụ nữ gầy gò hôm trước – người đã mang tới chứng cứ minh oan. Bà bế theo một bé trai nhỏ, chừng ba tuổi, bẩn thỉu, xanh xao. Bà nói trong nước mắt: “Đứa bé này vừa bị bỏ rơi ngoài chợ Đông Ba.
Nếu còn cha Lý ở đây, chắc chắn cha đã không để nó bơ vơ.” Những đứa trẻ nhìn nhau, rồi nhìn đứa bé mới, ánh mắt dần sáng lên. Nguyệt ôm đứa bé vào lòng, giọng thì thầm: “Chúng ta không được phép bỏ cuộc. Cha chưa từng từ bỏ tụi mình, bây giờ đến lượt tụi mình phải giữ vững.”
Tối hôm đó, bọn trẻ âm thầm viết một bức thư dài gửi lên cấp tỉnh – một lời thỉnh cầu giản dị nhưng tha thiết: “Chúng con chỉ xin một điều, hãy nhìn cha Lý bằng chính trái tim của mình, đừng chỉ nhìn bằng những lời đồn đại.” Kèm theo đó, chúng đính kèm toàn bộ hình ảnh, tài liệu, thư tay của những người từng được cha cứu giúp.
Một làn sóng mới âm thầm lan tỏa. Các linh mục, tu sĩ, các cộng đoàn Công giáo trong và ngoài Huế bắt đầu lên tiếng. Những người từng nhận ơn cha Lý ở những ngôi làng xa xôi kéo nhau đến, không cần ai tổ chức, không cần ai chỉ đạo.
Họ đứng lặng lẽ trước nhà thờ, mỗi người cầm một cành hoa trắng. Truyền thông buộc phải đưa tin về sự kiện đặc biệt này. Dư luận lại lần nữa xoay chuyển.
Những kẻ đứng sau bức màn bắt đầu hoảng loạn. Chúng nhận ra dù có dựng bao nhiêu trò lừa bịp, dù có thêu dệt bao nhiêu vu cáo, thì cũng không thể dập tắt được ánh sáng bền bỉ tỏa ra từ một đời người tận tụy. Trong bóng tối, những kẻ chủ mưu thì thầm với nhau: “Chúng ta đã đánh giá thấp niềm tin của dân nghèo.” Nhưng đã quá muộn.
Một quyết định bất ngờ từ cấp tỉnh được ban hành: mở lại điều tra, đình chỉ toàn bộ các cáo buộc đối với linh mục Phêrô Nguyễn Văn Lý. Ánh sáng đầu tiên sau những tháng ngày đen tối lóe lên nơi chân trời. Cánh cổng nhà thờ hé mở, và lần đầu tiên sau bao ngày, những đứa trẻ mồ côi bật khóc – lần này không phải vì sợ hãi, mà vì hy vọng.
Ngày hôm ấy, trời Huế không còn mưa phùn, mà nắng vàng trải rộng khắp các con phố nhỏ, như một dấu hiệu linh thiêng báo hiệu một điều kỳ diệu sắp sửa xảy ra. Cổng trại tạm giam từ từ mở ra. Cha Nguyễn Văn Lý, thân hình gầy đi trông thấy, bước ra giữa hai hàng người đứng chờ.
Không chỉ có những đứa trẻ mồ côi quấn quýt khóc òa, mà còn có những cụ già, những người lao động nghèo – những người từng được cha cứu giúp. Ai nấy đều lặng lẽ chắp tay trước ngực, ánh mắt đỏ hoe.
Một vị cán bộ cấp tỉnh đích thân ra đón cha, cúi đầu trao cho ngài quyết định minh oan: “Chúng tôi xin lỗi cha, xin lỗi vì đã quá tin vào những lời đồn đại.” Cha Lý chỉ mỉm cười, bàn tay gầy gò nhẹ nhàng đỡ lấy tờ giấy, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao rộng. Giọng ngài trầm ấm vang lên như lời nguyện từ tận đáy lòng: “Tôi tha thứ, bởi lẽ tha thứ mới có thể cứu rỗi linh hồn chúng ta.”
Trong đám đông, có cả những người từng hô hào, từng vu cáo cha. Họ cúi mặt xấu hổ. Một người đàn ông trung niên bật khóc, quỳ xuống trước mặt cha: “Xin cha tha thứ, con đã mù quáng.” Cha Lý cúi xuống, đỡ ông ta đứng dậy: “Đứng lên đi. Hãy lấy phần đời còn lại để làm điều tốt.”
Buổi chiều hôm đó, nhà thờ Đức Mẹ An Lạc vang lên tiếng chuông rộn rã chưa từng có. Bọn trẻ chạy tung tăng trong sân, ríu rít như đàn chim non tìm lại được tổ ấm. Từ số lượng vài chục đứa trẻ, mái ấm ngày càng mở rộng. Những lớp học miễn phí lại được tổ chức. Tiếng trẻ học bài vang vọng khắp khu nhà thờ cũ kỹ. Nhưng lần này, không ai còn dám thì thầm, không ai còn dám rèm pha.
Cả cộng đồng đã hiểu: sự thật có thể bị che mờ tạm thời, nhưng ánh sáng chân lý sẽ mãi mãi chiến thắng bóng tối. Một buổi tối, khi thành phố đã lên đèn, cha Lý ngồi lặng lẽ bên bậc tam cấp nhà thờ.
Nguyệt nhẹ nhàng đến bên ngài, tay cầm một bức thư: “Cha ơi, tụi con viết cho cha nè.” Cha Lý mở thư ra, những dòng chữ nguệch ngoạc hiện lên: “Cha đã dạy tụi con rằng sự thật cần được bảo vệ bằng lòng tin, bằng dũng cảm và bằng tình yêu. Tụi con hứa tụi con sẽ sống tiếp thay cho những ước mơ của cha.”
Ngài siết chặt bức thư vào ngực, nước mắt chảy dài, lặng lẽ như một dòng sông trôi qua bao tháng năm giông bão. Trong lòng cha Lý không còn nỗi oán hận nào, chỉ còn lại lòng biết ơn sâu sắc – biết ơn vì giữa thế gian đầy hiểu lầm và tranh chấp, vẫn có những trái tim nhỏ bé nhưng vững vàng như những ngọn nến không tắt.
Và bài học của câu chuyện ấy sẽ mãi còn vang vọng: hãy đứng về phía ánh sáng, ngay cả khi ánh sáng ấy chỉ còn là một đốm lửa nhỏ trong đêm. Bởi vì chỉ cần không buông tay, sớm muộn gì đốm lửa ấy cũng sẽ thiêu rụi màn đêm của dối trá và bất công.
*Lưu ý: Đây là 1 câu chuyện hư cấu do ban biên tập biên soạn để truyền tải thông điệp về sức mạnh của sự thật và tình yêu thương, khi ánh sáng chân lý vượt qua bóng tối của nghi ngờ và bất công, nhờ lòng tin mãnh liệt và sự hy sinh thầm lặng. Các nhân vật và bối cảnh trong câu chuyện không có thật. Xin cảm ơn cộng đoàn !
Tin cùng chuyên mục
-
Danh sách 72 Nghệ sĩ theo đạo Công giáo
Chủ tịch xã ra lệnh đập tượng Chúa và cái kết bị sét đánh
Linh mục Antôn Đặng Hữu Nam: Hành trình đức tin và sứ vụ công lý của một mục tử kiên trung
Xem nhiều video bài giảng Công giáo, 1 cậu bé 14 tuổi gia nhập Đạo Công giáo
Thánh Nữ Anê Lê Thị Thành – Người phụ nữ duy nhất ở Việt Nam được phong Thánh