

Hôm nay, ngày 13/5, là một ngày đặc biệt trong lòng các tín hữu Công giáo. Đây là ngày kỷ niệm Đức Mẹ hiện ra lần đầu tiên tại Fatima, Bồ Đào Nha, vào năm 1917, mang đến thông điệp cầu nguyện, sám hối và hòa bình. Cùng ngày này, 64 năm sau, vào năm 1981, Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã bị ám sát tại Quảng trường Thánh Phêrô, nhưng ngài đã sống sót một cách kỳ diệu. Chúng ta cùng tìm hiểu về sự kiện này và câu chuyện bí ẩn liên quan đến “nữ tu” được cho là đã cứu ngài.
Vào ngày 13 tháng 5 năm 1981 tại quảng trường Thánh Phêrô ở Roma, một kẻ giết người Thổ Nhĩ Kỳ được cử đến bởi các thế lực đen tối và quyền năng, tên Mohamed Ali Agca, đã bắn Giáo hoàng Gioan Phaolô Đệ Nhị. Sói Xám 23 tuổi là một tay súng chuyên nghiệp và xuất sắc, anh ta ở đó để giết Ngài.

Đằng sau chiến tuyến ở một khoảng cách rất gần, chỉ cách Đức Thánh Cha 3m. Đúng 40 năm sau vụ ám sát của Đức Gioan Phaolô Đệ Nhị, người ta nói về một bí ẩn liên quan đến những gì đã xảy ra vào ngày 13 tháng 5 năm 1981.
Ali Agca là một sát thủ chuyên nghiệp và không thể thất bại ở khoảng cách gần như vậy. Giải thích với thẩm phán rằng anh ta chỉ bắn hai phát vì bên cạnh anh ta có một nữ tu, trong một khoảnh khắc nhất định đã nắm lấy cánh tay phải của anh ta để anh ta không thể tiếp tục bắn. Nếu không, anh ta lẽ ra đã giết chết Đức Giáo hoàng.

Chị Letizia Giudici đang đứng cách tay súng vài bước chân. Nhưng khi được hỏi liệu chị có phải là người đã tóm lấy tay súng hay không, chị đã phủ nhận.
Giáo hoàng Gioan Phaolô Đệ Nhị luôn tuyên bố rằng Ngài đã được cứu bởi một siêu nhiên — sự can thiệp từ Đức Trinh Nữ Maria. Điều này đã được chứng kiến bởi rất nhiều người.
Nữ tu sĩ này đã được mô tả bởi tay súng là người đã ngăn cản anh ta giết chết Đức Giáo hoàng. Là ai thực sự? Trong nhiều năm đã có một cuộc nói chuyện về nữ tu đang được đề cập.
Hóa ra là nữ tu Rita Montella, có tên rửa tội là Cristina Montella, một nữ tu dòng Augustino, đã chết với danh tiếng thánh thiện vào ngày 26 tháng 11 năm 1992 tại tu viện dòng kín Santa Croce ở Tuccania. Người có liên hệ với cha Piô 5 dấu, đã có những món quà thần bí tuyệt vời và ngày nay Giáo hội đang xem xét quy trình phong Chân Phước cho chị.

Do đó, cuộc tấn công có thể thay đổi lịch sử của Giáo hội và của thế giới. Cristina sinh ở Secola, Napoli vào ngày 3 tháng 4 năm 1920. Khi cô mới 2 tuổi, khi ở nhà dì, cô nhìn thấy bức ảnh của Thánh Gerardo Majella sống động.
Điều này khiến cô sợ hãi, nhưng vài ngày sau cô đã can đảm đến xem lại bức tranh. Lần này, Thánh Gerardo dang rộng vòng tay về phía cô, ôm lấy cô và nói với cô: “Cristina, con sẽ trở thành một nữ tu.”
Trong thời thơ ấu, cô tiếp tục trải qua những hiện tượng thần bí như thường xuyên tương tác với Chúa Hài Đồng, Đức Mẹ Đồng Trinh và người bảo vệ cô là thiên thần. Những người bạn thiên đàng của cô bảo cô đừng nói gì về điều đó.
Cô cũng rất ăn năn. Cô sẽ ngủ trên sàn nhà với một hòn đá làm gối. Mà cha cô đã bắt cô nghỉ học, cô học tới lớp 5 vì chính quyền phát xít có ý thức hệ với cô. Cha cô đã phản đối. Sau đó, cô vẫn ở nhà và trở nên tích cực trong công việc dạy giáo lý ở giáo xứ cho các cô gái.
Ở tuổi 14, cô gặp cha Piô lần đầu tiên vào đêm giữa ngày 25 và ngày 26 tháng 8 năm 1934. Cha Piô 5 dấu đã hiện ra với cô khi cô đang cầu nguyện. Cô chưa từng gặp Ngài trước đây nên Ngài tự giới thiệu: “Cristina, tôi là Piô” và bắt đầu gọi cô là “cô bé Bambina”.
Vào năm 1935, gần một năm sau lần hiện ra đầu tiên của cha Piô, vào khoảng 2 giờ sáng, cô bé 15 tuổi đang cầu nguyện như thường lệ trên giường thì đột nhiên thiên đàng được mở ra với cô.
Cô nhìn thấy phía trước là Chúa Giêsu sống trên thập giá với những tia sáng chiếu tới từ những vết thương của Ngài. Gần Chúa Giêsu có Đức Trinh Nữ Maria, Thánh Giuse và Thánh Piô 5 dấu. Đó là lúc cô nhận được dấu thánh.
Cô nhớ lại rằng Chúa Giêsu đã hỏi cô: “Liệu con có muốn cảm nhận nỗi đau từ vết thương của Ta không?” và cô nói: “Có.” Ngay lúc đó, khi nhận được dấu thánh giá, các vết thương biến mất. Tuy nhiên, vết thương trên tay và vết thương bên sườn vẫn còn cho đến cuối đời.
Kể từ ngày 14 tháng 9 năm 1935, cô giữ giờ thánh mà cô gọi là “giờ thánh dành cho các linh mục”. Trong thời gian này, cô sống với Chúa trong thể xác mỗi giờ ba đêm.
Cô ấy không chịu đựng một mình, cha Piô hiện ra với cô một cách thần bí mỗi đêm.
Vào ngày 10 tháng 8 năm 1940, cô vào tu viện của các nữ tu ở Westino, ở Santa Croce, nơi bà ở lại 51 năm cho đến khi qua đời vào ngày 26 tháng 11 năm 1992.
Bà đã làm nhiều công việc khác nhau trong thời gian này, bao gồm làm đầu bếp, y tá, người thợ may và kế toán. Lúc đầu, Cristina cầu nguyện giờ thánh mỗi đêm vào khoảng 11 giờ trong nhà nguyện phía sau phòng áo để được gần Thánh Thể.
Tại đây, cha Piô 5 dấu gặp chị và họ cùng nhau cầu nguyện với hai thiên thần giơ tay chào bên trong tu viện.
Giờ Cristina phải chịu đựng sự ngược đãi của một số chị em không thích sơ. Họ làm bẽ mặt và gọi nữ tu là kỳ lạ và đạo đức giả.
Nữ tu cố gắng giấu kín cuộc sống siêu nhiên của mình. Mọi thứ đã xảy ra ở trong những bức tường của tu viện.
Tuy nhiên, Chúa Giêsu nói với cô: “Mọi người đều muốn được nhìn thấy để được khen ngợi. Thay vào đó, quả bóng nhỏ của Ta luôn được giấu kín. Đây là lý do tại sao Ta muốn mọi người biết đến con người mà Ta sẽ giao phó cho con.”
Cha Teofilo, người sẽ là linh hướng của chị từ năm 1947 đến năm 1962, tin rằng những món quà về lời khuyên, lời tiên tri và lời cầu nguyện của chị Cristina có thể giúp ích cho nhiều người.
Tuy nhiên, vào những năm 60, sau khi cha linh hướng qua đời, những món quà siêu nhiên của cô đã được giấu kín.
Cristina có nhiều món quà phi thường như nhìn thấy rõ ràng Thiên Thần hộ mệnh của mình, món quà tiên tri, đọc được trái tim và khả năng song hành.
Được ơn hiếm có là đồng hành với các linh hồn lên Thiên Đàng — linh hồn của những người mà chị đã thay mặt chịu đựng những đau đớn trong Luyện ngục.
Trong những năm cuối đời, sơ chỉ nuôi dưỡng mình bằng Bí tích Thánh Thể, mà sơ thường nhận trực tiếp từ vết thương bên hông của Chúa Giêsu.
Cristina, trong chiến tranh thế giới thứ hai, thường đến thăm những người lính đang gặp nguy hiểm cùng với cha Piô 5 dấu.
Các chuyến thăm của họ diễn ra theo hai hướng. Một trong những người được hỗ trợ là anh Alfonso Montella — anh trai của sơ Cristina. Ngài là một tù nhân ở Hy Lạp.
Anh trai của cô Alfonso đã bị người Hy Lạp bắt làm tù binh trong một cuộc ném bom của quân Đồng Minh diễn ra vào tháng 3 năm 1943. Ngày ấy, anh bị đánh vào đầu.
Sơ Cristina và cha Piô 5 dấu đã nhìn thấy những mảnh não của anh ấy vương vãi khắp nơi. Khi được hỏi liệu cô có đi cùng anh trai của cô ấy lên Thiên Đàng không — như cô đã làm với cha mình — cô nói: “Có. Chúa đã đón nhận anh ấy trên Thiên Đàng cùng ngày anh ấy qua đời.”
Sơ Cristina nói rằng nữ tu đã cùng với cha Piô nhiều lần để giúp đỡ những người lính gặp nguy hiểm và nhận viện trợ nhân đạo.
Thậm chí, có lần nữ tu đã đến một trại tập trung ở Đức để giải thoát cho một người lính ở Ý. Các lính canh nghĩ rằng họ là gián điệp và bắn vào họ. Nhưng những phát súng không làm gì được Cristina.
Thậm chí còn hỗ trợ cha Piô 5 dấu chuyển hai hướng trong cơn hấp hối cuối cùng của Ngài vào ngày 23 tháng 9 năm 1968.
Sơ nói rằng vào thời điểm Ngài qua đời, Đức Trinh Nữ Maria, Thánh Phanxicô và Thánh Lê cũng ở đó.
Nữ tu đã dành phần lớn thời gian của những năm 1980 để chịu đựng những đau khổ về thể xác. Nữ tu qua đời vào lúc 1 giờ 30 phút chiều ngày 26 tháng 11 năm 1992.
Sơ Cristina, ngay sau năm 1981, trong một cuộc trò chuyện đã tiết lộ một cách bí mật với một người bạn thân rằng: sơ đã có mặt ở hai vị trí tại quảng trường Thánh Phêrô vào ngày 13 tháng 5 năm 1981.
Nhưng nữ tu bắt Ngài hứa giữ bí mật cho đến sau này, sau cái chết của nữ tu.
Sơ còn nói thêm: “Cùng với Đức Mẹ, tôi đã chuyển hướng phát súng của kẻ tấn công Giáo hoàng.” – Đây là những lời của nữ tu.
Và sau đó, đây là lời của Ali Agca:
“Có một nữ tu đã nắm lấy cánh tay phải của tôi để tôi không thể bắn được nữa. Nếu không, tôi đã giết Giáo hoàng.”
Ngày 13/5 không chỉ là dịp kỷ niệm Đức Mẹ Fatima mà còn là minh chứng cho lòng sùng kính và phép lạ trong cuộc đời Thánh Gioan Phaolô II.
Vụ ám sát được liên kết với bí mật thứ ba của Fatima, nói về một “giám mục áo trắng” bị tấn công, càng làm nổi bật mối liên hệ thiêng liêng. Hành động tha thứ của ngài dành cho Agca năm 1983 cũng trở thành bài học về lòng nhân từ Kitô giáo.
Nhân ngày 13/5, chúng ta hãy cùng cầu nguyện với Đức Mẹ Fatima, cảm tạ phép lạ đã bảo vệ Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, và suy ngẫm về lòng sùng kính của ngài. Dù “nữ tu bí ẩn” có thể là biểu tượng của Đức Mẹ, câu chuyện này vẫn khơi dậy đức tin và hy vọng.
— —
NỮ TU THẦN BÍ CRISTINA MONTELLA
1. Thời thơ ấu
Nữ tu Cristina Montella được sinh ra tại vùng Cercola (Naples) vào ngày 3/4/1920. Khi cô bé được 2 tuổi, cô đang ở chơi nhà một người cô thì nhìn thấy một bức hình của Thánh Gerard Majella, một vị thánh của Dòng Chúa Cứu Thế. Bỗng dưng cô bé thấy bức hình ấy trở nên sống động. Cô bé sợ quá nên chạy trốn. Mấy ngày sau, cô lấy hết can đảm và đến nhìn bức hình lần nữa.
Lần này thì Thánh Gerard giơ hai tay về phía cô bé. Ngài ôm cô bé và bảo với bé rằng:
“Cristina, con sẽ trở nên một nữ tu.”
Trong lúc thơ ấu, cô nhận được những cảm nghiệm thần bí. Cô được nhìn thấy Chúa Giêsu Hài Đồng, Đức Mẹ Maria và thiên thần bản mệnh của mình.
Những người bạn Thiên Đàng dặn cô đừng nói gì với ai khác về những cảm nghiệm thần bí của cô.
Cô luôn làm việc sám hối. Cô nằm ngủ trên nền nhà với một tảng đá như là một cái gối. Cha của cô đưa cô ra khỏi trường học khi cô mới học lớp 5 bởi vì ông không thích chính quyền lúc đó. Thế là cô phải ở nhà và làm việc trong giáo xứ để dạy giáo lý cho các trẻ em gái.
2. Thánh Padre Pio và Những Vết Thương Thánh
Khi cô được 14 tuổi, cô gặp Cha Thánh Padre Pio lần đầu khoảng giữa đêm 25/8/1934 và 26/8/1934. Padre Pio hiện ra với cô khi cô đang cầu nguyện.
Từ trước đến lúc ấy, cô chưa bao giờ gặp ngài. Vì thế ngài tự giới thiệu với cô như sau:
“Cristina, cha là Padre Pio.”
Cha gọi cô là bé gái vì cô có vẻ ngoài rất đơn sơ và thơ ngây.
Sau đây là điều mà LM Franco D’Anastasio đã dùng 30 năm để kiếm tìm tin tức về nữ tu Rita. Cha viết như sau:
“Vào ngày 14/9/1935 (khoảng 1 năm sau khi cô được nhìn thấy Padre Pio) vào lúc 2:00 giờ sáng, cô gái 15 tuổi đang cầu nguyện như thường lệ tại giường của cô. Bỗng dưng Thiên Đàng mở ra cho cô nhìn thấy. Cô nhìn thấy ở đàng trước là Chúa Giêsu đang sống động ở trên cây thánh giá. Có những tia sáng toả ra từ những vết thương của Chúa. Ở gần bên Ngài là Đức Mẹ Maria, Thánh Giuse và Thánh Padre Pio.
Nữ tu Rita nhớ rằng lúc ấy là vào năm 1935 thì bà nhận được Vết Thương Thánh. Bà nhớ rằng Chúa Giêsu đã hỏi xem liệu bà có muốn cảm thấy niềm đau của Vết Thương Thánh Ngài hay không. Bà đáp rằng bà rất muốn. Ngay lúc đó, những tia sáng từ Vết Thương Thánh của Chúa Giêsu đến ngay với bà trên đôi bàn tay, đôi chân và nương long của bà. Các vết thương bắt đầu rỉ máu.
Ngày hôm sau, bà đến viếng Đền Thánh Madonna dell’Arco để xin ý kiến của một vị linh mục. Bà gặp một vị linh mục trẻ tên là Padre Paolo Guida nên bà kể mọi điều đã xẩy ra cho ngài biết. Ngài bảo bà hãy cầu nguyện trước tượng Đức Mẹ Maria và xin Mẹ ban ơn lành để Chúa Giêsu lấy đi các vết thương Thánh.
Sr. Rita đã làm theo lời vị linh mục. Trước sự ngạc nhiên của Padre Paolo và Sr. Cristina, lập tức lời cầu nguyện của bà được Đức Mẹ nhận lời ngay. Các vết thương Thánh lặn đi. Tuy nhiên, sự đau đớn và các vết thương ở cạnh nương long của bà vẫn còn mãi trong suốt cuộc đời của bà.
Trong một lần bà gặp Padre Pio một cách thần bí, ngài bảo bà rằng:
“Con may mắn lắm, hỡi con gái nhỏ, Chúa đã dấu kín các vết thương của con.”
Rồi cha Thánh hôn đôi tay của bà. Bà cũng hôn đôi tay của cha Thánh.
Kể từ ngày 14/9/1935, bà làm một Giờ Thánh, gọi là Giờ Thánh cầu cho các linh mục. Trong giờ ấy, bà được sống theo Cuộc Khổ Nạn Chúa Giêsu trên thể xác của bà trong 3 tiếng đồng hồ mỗi đêm. Tuy nhiên, bà không chịu đau khổ một mình mà có Thánh Padre Pio kết hợp cách thiêng liêng với sự đau khổ của bà mỗi đêm.
3. Nữ Tu Cristina giải thoát cha của bà ra khỏi luyện ngục
Bà ao ước được vào tu viện kín nhưng cha của bà không đồng ý. Vì thế vào ngày 10/1/1940, ba của bà là ông cụ Luigi Montella bị một cơn tai biến và chết. Trong khi ấy, ông luôn kêu cầu Đức Mẹ Núi Carmelo. Về sau nữ tu Cristina kể rằng:
“Thiên Chúa gọi ba tôi về với Ngài bởi vì ba tôi phản đối ơn gọi của tôi vì tôi muốn vào nhà Dòng Kín. Sau những ngày ba tôi chết thì tôi cầu nguyện sốt sắng cho linh hồn ba tôi. Vào 7 ngày sau thì Chúa Giêsu cho phép tôi được giải thoát linh hồn ba tôi ra khỏi luyện ngục. Ba tôi ôm hôn tôi rồi đi theo Chúa Giêsu để lên Thiên Đàng.”
CGVST.COM biên tập