Cô gái ở TGP Hà Nội chửi Chúa, chửi Đức Mẹ, chửi Giáo hội…suốt hơn 20 năm

Cô gái ở TGP Hà Nội chửi Chúa, chửi Đức Mẹ, chửi Giáo hội...suốt hơn 20 năm
CGvST | 11/06/2025

Có những khoảnh khắc trong đời, bạn chợt nhận ra lòng mình nặng trĩu với những nỗi buồn sâu thẳm, những vết đau âm ỉ, những nỗi sợ vô hình và những mối lo không tên, mà dường như chẳng ai trên đời có thể thấu hiểu. Khi nỗi khổ như cơn bão cuốn lấy tâm hồn, khiến bạn lạc lối trong chính những suy tư của mình, bạn sẽ làm gì để tìm lại ánh sáng của bình an và niềm vui sống? Liệu có con đường nào dẫn bạn vượt qua bóng tối, để khám phá ý nghĩa và hạnh phúc đích thực của cuộc đời?

Cô gái ở TGP Hà Nội chửi Chúa, chửi Đức Mẹ, chửi Giáo hội...suốt hơn 20 năm
Ảnh minh họa: Sinh viên Công giáo Hải Phòng: Thánh lễ tạ ơn và bổ nhiệm ban điều hành mới

Tôi tên là Maria, một cô gái Công giáo bình thường sống tại Gx Phùng Khoang, TGP Hà Nội. Trong lòng tôi từng mang một bí mật kinh hoàng: từ khi lên bốn tuổi, những tiếng chửi rủa Chúa, Đức Mẹ, các thánh, và cả các linh mục không ngừng vang lên trong đầu.

Những âm thanh ấy như một cơn ác mộng, ám ảnh tôi suốt hai mươi năm, khiến tôi sống trong sợ hãi, mặc cảm tội lỗi, và tuyệt vọng. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình – hành trình vượt qua rào cản tâm lý, tìm lại bình an, và khám phá tình yêu vô biên của Thiên Chúa.

Cơn bão trong tâm hồn

Tôi còn nhớ rõ ngày định mệnh ấy, khi tôi, một cô bé bốn tuổi, lần đầu nghe thấy những tiếng chửi báng Chúa vang lên trong đầu. Tôi hoảng loạn, không hiểu tại sao những lời kinh khủng ấy lại xuất hiện.

Tôi nghĩ rằng mình đã phạm tội tày trời, rằng Chúa sẽ không bao giờ tha thứ, và hỏa ngục đang chờ đợi tôi. Nỗi sợ ấy lớn dần theo năm tháng, biến tôi thành một cô gái sống trong bóng tối của chính tâm hồn mình.

Mỗi lần tham dự thánh lễ, tôi đứng trước nhà tạm, lòng nặng trĩu. Những tiếng chửi báng lại vang lên, như muốn xé toạc niềm tin yếu ớt của tôi. Tôi cố gồng mình, lắc đầu, nắm chặt tay để kiểm soát, nhưng càng chống cự, chúng càng trở nên mãnh liệt.

Tôi không dám rước lễ, vì sợ lòng mình không xứng đáng. Mỗi tuần, tôi bước vào tòa giải tội, nhưng chỉ dám xưng tội một cách mơ hồ, giấu đi sự thật vì sợ bị phán xét. Tôi tin rằng tội chửi Chúa là tội không thể tha thứ, và tôi đã tự kết án mình vào ngục tù của mặc cảm.

Tôi sống trong cô đơn. Không ai biết bí mật của tôi, không ai hiểu nỗi đau tôi mang. Hằng đêm, tôi mất ngủ, bị những tiếng chửi ấy thống trị. Tôi bỏ bê học hành, thu mình lại, tránh giao tiếp, vì nghĩ rằng dù cố gắng thế nào, tôi vẫn sẽ kết thúc trong hỏa ngục.

Trong suốt gần hai mươi năm, tôi chỉ biết bám víu vào Chúa, cầu xin Ngài cứu tôi, dù lòng tôi đầy nghi ngờ liệu Ngài có còn thương tôi không.

Ánh sáng đầu tiên

Rồi một ngày, Chúa đã đáp lời. Ngài dẫn tôi đến lớp giáo lý của Cha Gioan, một linh mục đầy lòng thương xót. Trong những bài giảng của ngài, tôi nghe được câu chuyện về những người cũng bị ám ảnh bởi những tiếng chửi trong đầu, nhưng họ đã được chữa lành.

Cha nói rằng những âm thanh ấy không phải là tội lỗi của tôi, mà chỉ là “ký ức dĩ vãng” – những âm thanh từ quá khứ, không phản ánh lòng tôi. Lời ấy như một tia sáng xuyên qua bóng tối. “Hóa ra, tôi không có tội,” tôi thầm nghĩ, và lần đầu tiên sau bao năm, lòng tôi nhẹ nhõm.

Cha Gioan khuyến khích tôi tham gia khóa tĩnh tâm tại nhà tĩnh tâm Giêrađô, nơi tôi có thể đối diện với chính mình trong sự tĩnh lặng. Tôi bước vào khóa tĩnh tâm với cả hy vọng và sợ hãi.

Cha hướng dẫn: “Con phải đưa những tiếng chửi ấy ra ánh sáng, mổ xẻ chúng, thì mới được chữa lành.” Tôi run sợ khi phải viết ra những lời tục tĩu từng ám ảnh mình, nhưng tôi lấy can đảm, tin vào lời Cha và tình yêu của Chúa.

Đối diện với ký ức

Trong sự tĩnh lặng của nhà tĩnh tâm, tôi bắt đầu hành trình truy tìm nguồn gốc của những tiếng chửi. Tôi viết ra tất cả, từ hiện tại ngược về quá khứ, ghi lại từng ký ức liên quan.

Điều kỳ diệu xảy ra: khi đặt bút viết, những âm thanh từng khiến tôi kinh hoàng dần trở nên rõ ràng. Chúng không phải là ý muốn của tôi, mà là những lời tôi vô tình nghe được từ đâu đó. Khi viết về tuổi lên bốn, ký ức của tôi dừng lại, mờ mịt. Tôi gọi điện hỏi cha mẹ, nhưng họ không nhớ có sự kiện gì đặc biệt.

Sau khóa tĩnh tâm, Cha linh hướng giải thích: “Có thể khi còn nhỏ, ai đó bế con ra ngoài, và con đã nghe những lời chửi báng từ những người có ác cảm với Giáo hội.”

Lời giải thích ấy như một chìa khóa mở ra cánh cửa bình an. Tôi nhận ra rằng những tiếng chửi ấy không phải là của tôi, không phải là tội lỗi của tôi. Chúng chỉ là ký ức, và tôi có thể buông bỏ chúng.

Bình an và ơn chữa lành

Từ đó, những tiếng chửi dần biến mất. Chúng chỉ còn xuất hiện hiếm hoi khi tôi căng thẳng, nhưng tôi không còn sợ hãi. Thay vì chống cự, tôi bình tĩnh lắng nghe, dâng chúng lên Chúa, và để Ngài chữa lành.

Tôi bắt đầu rước lễ trở lại, cảm nhận sự hiện diện của Chúa trong lòng với niềm vui chưa từng có. Tôi không còn là cô bé sợ hãi, trốn tránh tòa giải tội hay co mình trong bóng tối. Tôi giờ đây sống với niềm tin và hy vọng, biết rằng Chúa đã tha thứ và yêu thương tôi.

Hành trình chữa lành dạy tôi một bài học quý giá: ký ức có sức mạnh lớn, có thể giam cầm ta trong đau khổ, nhưng khi dám đối diện và đặt chúng trong tình yêu của Chúa, ta sẽ tìm thấy tự do.

Tôi học được rằng Chúa không bao giờ bỏ rơi con cái Ngài, ngay cả khi chúng tôi cảm thấy mình không xứng đáng. Như Thánh Vịnh 34:18 nói: “Chúa gần gũi những kẻ tan vỡ cõi lòng, cứu chữa những tâm hồn dập nát.”

Lời mời gọi đức tin

Câu chuyện của tôi là lời chứng về lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. Nếu bạn đang mang trong lòng những vết thương, những ám ảnh, hay những mặc cảm tội lỗi, xin đừng tuyệt vọng.

Hãy can đảm bước vào sa mạc tâm hồn, đối diện với những góc tối trong bạn, và đặt chúng trong tay Chúa. Ngài sẽ dẫn bạn đến với ánh sáng, như đã làm với tôi.

Tôi tạ ơn Chúa đã dẫn tôi đến với Cha Gioan, nhà tĩnh tâm Giêrađô, và cộng đoàn Giáo hội, nơi tôi tìm thấy sự chữa lành. Tôi tạ ơn Ngài vì đã cho tôi thấy rằng không có nỗi đau nào quá lớn mà Ngài không thể xoa dịu. Hôm nay, khi nhìn lại chặng đường đã qua, lòng tôi trào dâng niềm vui và hy vọng.

Tôi biết rằng mình vẫn có thể “bình an trên trần thế và hy vọng hưởng Nước Trời mai sau.” Một chân trời tươi sáng đã mở ra, và tôi mời bạn cùng tôi bước đi trong ánh sáng của Chúa.


CGVST.COM biên soạn

Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY

Tin mới cập nhật