Bất ngờ với Phép lạ từ Đức Mẹ ban cho 1 người bị bại liệt 26 năm tại Giáo phận Đà Lạt

18 1
CGvST | 28/05/2025

Dưới ánh nắng vàng rực rỡ của vùng cao nguyên Bảo Lộc, giáo xứ Thanh Xá, thuộc giáo phận Đà Lạt, như được bao bọc trong một bức tranh thanh bình, nơi những đồi chè xanh mướt hòa quyện cùng tiếng chuông nhà thờ vang vọng. Trong ngôi làng nhỏ ấy, câu chuyện về anh Phêrô Sửu – một người từng chịu cảnh tật nguyền suốt 26 năm – đã trở thành một chứng tá sống động về lòng thương xót của Đức Mẹ Maria. Đây không chỉ là một phép lạ, mà còn là bài ca về đức tin kiên vững, lòng kiên trì, và sức mạnh của chuỗi Mân Côi.

Bất ngờ với Phép lạ từ Đức Mẹ ban cho 1 người bị bại liệt 26 năm tại Giáo phận Đà Lạt
Bất ngờ với Phép lạ từ Đức Mẹ ban cho 1 người bị bại liệt 26 năm tại Giáo phận Đà Lạt

Tuổi Thơ Dưới Bóng Mây Đen

Vào năm 1910, anh Phêrô, khi ấy mới 14 tuổi, là một cậu bé tràn đầy sức sống, tung tăng chạy nhảy cùng lũ trẻ trong xóm. Nhưng một ngày, cuộc đời cậu bỗng chìm trong bóng tối.

Hai đầu gối bắt đầu tê buốt, đau nhức, như bị hàng ngàn mũi kim châm vào xương. Đang đi, cậu bỗng ngã quỵ, phải ngồi bệt xuống đất, chờ hồi lâu mới đứng dậy được.

Lo lắng, cậu chạy về mách mẹ, nhưng bà, với tâm tính giản dị của người thôn quê, chỉ mắng yêu: “Cứ vật lộn với lũ trẻ mãi, đau gì mà đau!” Bà đâu ngờ rằng, đó là dấu hiệu của một cơn bão lớn sắp ập đến gia đình nghèo khó.

Một năm trôi qua, đôi chân của anh Phêrô ngày càng yếu đi. Cậu không còn bước nổi, trở thành một đứa trẻ tật nguyền, chỉ có thể ngồi một chỗ hoặc nhảy chồm như con cóc, dùng đôi tay chống xuống đất để di chuyển.

Cha mẹ cậu, giờ đây mới hoảng hốt, chạy vạy khắp nơi tìm thầy thuốc. Nhưng trong thời buổi khó khăn, tiền bạc cạn kiệt, thuốc thang chẳng mang lại hy vọng.

Cha cậu, với giọng trầm buồn, nói: “Thôi, nó chịu tật vì bệnh gia truyền. Ông nội nó cũng què đến chết, chẳng chữa được.” Lời nói ấy như một nhát dao, khắc sâu vào tâm hồn anh Phêrô, rằng cậu sẽ mãi mang thân phận tật nguyền.

Nhưng Chúa không bỏ rơi anh. Dù đôi chân không đi được, anh Phêrô vẫn tìm cách làm việc để giúp gia đình. Cậu học nghề đơm tôm cá, lội xuống sông với mực nước ngập đến cổ, đôi khi đến cằm.

Kỳ diệu thay, anh luôn bắt được nhiều tôm cá hơn người khác. Mẹ anh mang ra chợ bán, hàng lúc nào cũng đắt. Dân làng trầm trồ: “Thằng què mà tài thế!” Nhưng anh Phêrô biết, đó là ơn Chúa ban qua tay Đức Mẹ, Đấng luôn che chở cho gia đình nghèo khó của anh, nhất là khi cha anh ngày càng yếu, để lại gánh nặng trên vai mẹ, anh và cô em gái nhỏ.

Bức Ảnh Đức Mẹ và Lời Hứa Thiêng Liêng

Năm anh Phêrô 30 tuổi, gia đình càng thêm túng quẫn. Cha anh, dù bệnh tật, vẫn tận tâm giúp đỡ những người bệnh trong giáo xứ, mang về những câu chuyện về lòng nhân từ của Chúa.

Một ngày nọ, ông trở về từ nhà một người giàu có, mang theo một bức ảnh cũ nhưng trang nghiêm – ảnh Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời.

Đó là món quà ông nhận được khi gia đình kia thay thế bằng một bức ảnh mới. Với ánh mắt tràn đầy hy vọng, cha anh nói: “Phêrô, con sửa lại bàn thờ trong nhà, treo bức ảnh này lên.

Mỗi ngày, ba lần – sáng, trưa, tối – con đến trước ảnh Đức Mẹ, đọc 50 kinh Mân Côi, cầu xin Mẹ cho con đứng dậy được, để đi nhà thờ mà không làm người ta chia trí.”

Lời cha như ngọn lửa thắp sáng tâm hồn anh Phêrô. Dù đôi chân tật nguyền đã cướp đi bao ước mơ, anh vẫn mang niềm tin mãnh liệt vào Đức Mẹ. Với sự vâng lời và lòng sốt mến, anh nhảy chồm đến góc nhà, lau sạch bụi trên bức ảnh, treo nó ngay ngắn.

Nhìn hình Đức Mẹ với vầng hào quang rực rỡ, anh cảm nhận một sự an ủi sâu sắc. Từ hôm ấy, mỗi ngày ba lần, anh quỳ trước bàn thờ, đôi tay chống đất, giọng run run đọc kinh Mân Côi.

Anh cầu xin: “Lạy Mẹ, xin cho con đi đứng như người thường, để con rước lễ mà không làm ai chia trí. Con nghèo khó, tật nguyền, nhưng con tin Mẹ sẽ thương con.”

Hành Trình Đau Thương Đến Nhà Thờ

Bốn tháng trôi qua, anh Phêrô kiên trì giữ lời hứa. Những chuỗi kinh Mân Côi không chỉ là lời kinh, mà là sợi dây nối kết anh với Đức Mẹ, là nguồn an ủi giữa những ngày tháng khó khăn.

Một ngày, lòng anh bỗng trào dâng khát khao mãnh liệt: anh muốn đi xưng tội để thanh tẩy tâm hồn. Nhưng nhà anh cách nhà thờ Thanh Xá ba cây số, con đường đất lầy lội vì mưa.

Với đôi chân tật nguyền, việc di chuyển là một thử thách lớn. Mẹ anh, dù đã già, quyết định cõng anh đi. Bà gầy gò, bước chân run rẩy, chỉ cõng được một quãng ngắn thì kiệt sức, đành đặt anh xuống.

Anh Phêrô, không muốn mẹ vất vả, cởi áo dài, mặc quần cụt, nhảy chồm trên con đường lầy. Mỗi bước nhảy là một lần đau, không chỉ ở thân xác mà còn ở tâm hồn, khi anh biết mình sẽ lại trở thành trò cười.

Đến nhà trọ gần nhà thờ, anh bị đám đông vây quanh. Trẻ con chỉ trỏ, người lớn thì thầm, tiếng cười vang lên như những mũi dao đâm vào lòng tự trọng.

Anh Phêrô cúi mặt, xấu hổ, nhưng trong lòng vẫn vang lên lời cầu xin: “Lạy Mẹ, xin cho con sức mạnh.” Tối đó, anh nhảy chồm vào nhà thờ, quỳ trước tòa giải tội, xưng những tội lỗi với lòng ăn năn chân thành.

Dù thân xác mệt mỏi, tâm hồn anh nhẹ nhàng như được Chúa ôm lấy.

Sáng hôm sau, anh tham dự Thánh lễ, tựa vào cột cuối nhà thờ để đỡ mệt. Khi đến giờ rước lễ, anh nhảy chồm lên cung thánh, khiến mọi người ngoái nhìn, thì thầm.

Tiếng xì xào làm anh xấu hổ, nhưng niềm khao khát đón Chúa vượt qua tất cả. Ngày thứ hai, anh đến sớm, ngồi gần cung thánh cùng lũ trẻ để dễ rước lễ hơn.

Nhưng khi mọi người đứng lên nghe Phúc Âm, anh không thể đứng, đành ngồi yên. Ông quản, không hiểu hoàn cảnh, vụt anh một roi và mắng: “Thằng lười, Phúc Âm mà không đứng! Đi lễ làm gì!” Đau đớn và tủi thân, anh Phêrô nín thinh, mắt cay cay, nhưng lòng vẫn hướng về Đức Mẹ.

Phép Lạ Bên Cột Nhà Thờ

Ngày thứ ba, anh Phêrô trở lại nhà thờ, chọn cột cuối để tựa, tránh ánh mắt dò xét. Thánh lễ kết thúc, giáo dân ra về, chỉ còn anh ở lại, quỳ trước cung thánh.

Trong tĩnh lặng, anh nài xin Đức Mẹ: “Lạy Mẹ, con không muốn làm ai chia trí. Xin cho con đứng được, đi được, để con rước Chúa cách xứng đáng.” Nước mắt lăn dài, anh nhìn xuống đôi chân tật nguyền, lòng nặng trĩu. Bỗng một tiếng nói trong tâm hồn vang lên, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: “Hãy bám vào cột mà đứng.”

Anh nắm chặt cột, rướn người lên. Một cảm giác kỳ diệu tràn ngập cơ thể: đôi chân yếu ớt bỗng nhẹ nhàng, vững chãi. Anh đứng thẳng, tim đập thình thịch, như không tin vào điều đang xảy ra.

Anh đứng yên, sững sờ, như người trong mộng. Khi định thần lại, anh nhận ra mình không mơ – anh thực sự đứng được! Anh quỳ xuống, nước mắt tuôn trào, tạ ơn Chúa và Đức Mẹ.

Sợ người khác chú ý, anh nhảy chồm như cũ để về nhà trọ, nhưng trong lòng, anh biết phép lạ đã xảy ra.

Đến nhà trọ, anh đứng lên trước mặt gia đình. Mẹ anh, cô em gái, và những người xung quanh kinh ngạc, reo mừng. Tin tức lan nhanh, dân làng kéo đến, chật kín nhà, muốn chứng kiến phép lạ.

Anh Phêrô, giờ 40 tuổi, sau 26 năm tật nguyền, đã được chữa lành. Đôi chân anh dần nở nang, khỏe mạnh, không còn gầy guộc như trước. Anh bước đi, lần đầu tiên sau bao năm, với niềm vui khôn tả.

Một Cuộc Đời Mới Trong Thánh Ý Chúa

Sau phép lạ, anh Phêrô định hiến thân giúp việc cho các cha, đêm ngày phục vụ Chúa. Nhưng thánh ý Chúa dẫn anh theo con đường khác.

Một năm sau, cha anh kể rằng một người giàu, trước khi qua đời, đã giao con gái út mồ côi mẹ cho gia đình, mong cô thành hôn với anh Phêrô. Dù tự ti vì tuổi 42 và ngoại hình, anh vâng lời cha.

Cha Giuse Maria Uy, chánh xứ Phúc Lang, làm phép cưới cho họ. Chúa ban cho hai vợ chồng tám người con – bốn trai, bốn gái, dù bốn đứa qua đời lúc sơ sinh.

Năm 1964, khi anh Phêrô 64 tuổi, ông và vợ quyết định chia sẻ câu chuyện này để tạ ơn Đức Mẹ. Ông muốn cao rao lòng thương xót của Mẹ, để câu chuyện truyền cảm hứng cho nhiều người trước khi ông nhắm mắt.

Từ một cậu bé tật nguyền, anh Phêrô trở thành chứng nhân sống động của ân sủng, minh chứng rằng không có đau khổ nào là quá lớn để Chúa và Đức Mẹ không thể chữa lành.

Phân Tích và Bài Học Thiêng Liêng

Câu chuyện của anh Phêrô Sửu là một bài ca về đức tin, lòng kiên trì, và sự chuyển cầu của Đức Mẹ. Dù chịu tật nguyền, anh không oán trách, mà sống tích cực, làm việc chăm chỉ để giúp gia đình. Sự kiên nhẫn khi đối diện với sự chế nhạo cho thấy một tâm hồn khiêm nhường, sẵn sàng phó thác.

Việc đọc 50 kinh Mân Côi mỗi ngày trong bốn tháng là biểu tượng của lòng sùng kính và hy vọng. Đức Mẹ, như người Mẹ hiền, đã lắng nghe lời cầu xin tha thiết, chữa lành không chỉ thân xác mà còn mang niềm vui cho cả cộng đoàn.

Câu chuyện nhắc nhở rằng Chúa và Đức Mẹ luôn gần gũi, đặc biệt với những ai nghèo khó, đau khổ. Anh Phêrô, dù tật nguyền, vẫn được ban ơn để làm việc giỏi hơn người, và cuối cùng, được chữa lành để sống trọn vẹn.

Câu chuyện cũng dạy chúng ta về giá trị của sự khiêm nhường và tha thứ. Dù bị chế nhạo, bị hiểu lầm, anh Phêrô không giữ oán hận, mà luôn hướng lòng về Chúa. Sự kiên trì của anh trong cầu nguyện là lời mời gọi mỗi người chúng ta cầm lấy chuỗi Mân Côi, tin tưởng vào sự chuyển cầu của Đức Mẹ, và phó thác mọi khó khăn cho Chúa.

Câu chuyện tại giáo xứ Thanh Xá là ngọn lửa soi sáng cho những ai đang đối diện thử thách. Qua lòng sùng kính Đức Mẹ và sự kiên trì, anh Phêrô đã nhận được phép lạ, minh chứng rằng đức tin có thể vượt qua mọi giới hạn.

Câu chuyện này mời gọi chúng ta sống đức tin cách sống động, tin tưởng vào lòng thương xót của Chúa và sự chuyển cầu của Đức Mẹ, Đấng luôn đồng hành trên mọi nẻo đường.

Hãy noi gương anh Phêrô, giữ vững niềm tin dù khó khăn, và chạy đến với Đức Mẹ qua chuỗi Mân Côi. Như ngọn gió cao nguyên Bảo Lộc mang theo hương chè thơm ngát, câu chuyện của anh mang theo hơi thở của ân sủng, nhắc nhở rằng không có nỗi đau nào là quá lớn để Chúa và Mẹ Ngài không thể chữa lành.

Lời Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu, Đấng cứu độ nhân loại,

Chúng con tạ ơn Ngài vì tình yêu vô biên và lòng thương xót Ngài dành cho những ai đau khổ. Chúng con cảm tạ Ngài vì đã ban Đức Mẹ Maria, Mẹ Thiên Chúa, làm Mẹ chúng con, luôn dẫn dắt chúng con đến với Ngài.

Xin ban cho chúng con lòng tin mạnh mẽ như anh Phêrô, để chúng con kiên trì trong cầu nguyện và phó thác mọi khó khăn cho thánh ý Ngài. Xin giúp chúng con sống khiêm nhường, yêu thương, và luôn tìm kiếm Ngài qua Bí tích Thánh Thể và chuỗi Mân Côi.

Lạy Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, xin cầu bầu cho chúng con, để chúng con luôn biết chạy đến cùng Mẹ, và tìm thấy bình an trong tình yêu Mẹ.

Chúng con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen.


(Fr. J. Nguyễn Tri Ân OP, Tháng Mười, Tháng Mân Côi Đức Bà. Chân Lý xuất bản 1964, trang 224-230)

CGVST.COM tổng hợp

Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY

Tin mới cập nhật