

Xôn xao vụ linh mục lớn tiếng quát tháo cô ca đoàn giữa Thánh lễ, đẩy cô rời xa đức tin. Hành động này che giấu bí mật gì? Khám phá câu chuyện gây sốc!

Đây là câu chuyện được chia sẻ từ Linh mục Lm Pio Ngô Phúc Hậu, mời cộng đoàn cùng đọc…
Em bỏ đạo từ lâu lắm rồi, lâu tới mức độ lương tâm không còn cắn rứt nữa. Người ta hỏi tại sao, thì Em chỉ cười trừ. Tôi day dí hỏi Em, thì Em xổ một hơi, không kịp nuốt nước miếng…
Hành trình đức tin dang dở của một cô ca đoàn
Trong những ngôi nhà thờ nhỏ ở Việt Nam, tiếng đàn organ và giọng hát của ca đoàn thường là linh hồn của các thánh lễ. Ca đoàn không chỉ mang âm nhạc đến gần Chúa mà còn là nơi gắn kết cộng đoàn, nơi những người trẻ như Hằng – nhân vật trong câu chuyện này – dâng hiến tài năng và lòng nhiệt thành.
Nhưng đôi khi, chính nơi linh thiêng ấy lại trở thành khởi nguồn cho những vết thương lòng, đẩy một người rời xa đức tin mà họ từng trân quý.
Hằng, một cô giáo cấp ba, từng là thành viên nhiệt huyết của ca đoàn giáo xứ. Cô yêu âm nhạc và xem việc chơi đàn organ trong thánh lễ là cách để trò chuyện với Chúa.
Nhưng một biến cố bất ngờ đã khiến Hằng từ bỏ đạo Công giáo, để lại trong lòng cô những nỗi đau và câu hỏi không lời đáp. Tôi may mắn được Hằng chia sẻ câu chuyện, một hành trình đầy nước mắt về đức tin, tổn thương và những vết sẹo từ quá khứ.
Mâu thuẫn bùng nổ với cha sở
Một ngày Chúa Nhật, trong không khí trang nghiêm của thánh lễ, Hằng say sưa thả hồn trên những phím đàn organ, dẫn dắt ca đoàn qua từng giai điệu. “CÂM!”… bỗng nhiên, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Từ trên tòa giảng, cha sở dừng bài giảng, gọi đích danh Hằng và công khai chỉ trích cô trước toàn thể giáo dân.
Lý do bắt nguồn từ một quyết định tưởng chừng nhỏ nhặt. Cha sở yêu cầu ca đoàn chỉ sử dụng những bài thánh ca truyền thống, được phê duyệt trước để đảm bảo sự trang nghiêm. Nhưng Hằng, với lòng nhiệt thành và mong muốn làm mới âm nhạc thánh lễ, đã tự ý chọn một bài thánh ca hiện đại, với lời lẽ gần gũi và giai điệu tươi sáng.
Cô nghĩ rằng bài hát sẽ giúp giáo dân, đặc biệt là giới trẻ, cảm nhận được niềm vui trong đức tin. Nhưng với cha sở, hành động này là một sự bất tuân, một thách thức đối với quyền lãnh đạo của ngài. Ngài trách Hằng thiếu tôn trọng và làm rối loạn trật tự thánh lễ, khiến cô trở thành tâm điểm của sự chỉ trích.
Hằng sững sờ, giận đến run người. Với cô, việc chọn bài hát xuất phát từ lòng yêu mến Chúa, không phải để chống đối. Nhưng lời chỉ trích công khai trước hàng trăm giáo dân khiến Hằng cảm thấy danh dự bị chà đạp.
Sau thánh lễ, cô đối mặt cha sở, yêu cầu ngài xin lỗi và trả lại danh dự cho mình. Cuộc tranh cãi nảy lửa. Cha sở đập bàn, Hằng giậm chân, cả hai đều để tự ái lấn át. Cha sở, với vị thế người lãnh đạo, và Hằng, với lòng tự trọng của một cô giáo, không ai chịu nhường ai. Cuộc đối thoại kết thúc bằng những lời cay đắng:
– Nếu cô cứ cứng đầu, tôi sẽ ra vạ tuyệt thông!
– Nếu cha không trả lại danh dự cho con, con sẽ bỏ đạo!
Từ đó, Hằng dần xa rời giáo xứ, mang trong lòng nỗi uất hận không nguôi.
Băn khoăn về hình ảnh Chúa
Thời gian trôi qua, Hằng tình cờ đọc được một cuốn sách về nhân cách của Đức Giêsu. Cô xúc động trước hình ảnh một Đức Giêsu hiền từ, bao dung, đặc biệt trong câu chuyện với người phụ nữ ngoại tình. Khi đám đông chuẩn bị ném đá người phụ nữ, Đức Giêsu nhẹ nhàng nói:
– Những kẻ tố cáo chị đâu rồi? Họ không lên án chị sao?
– Thưa Thầy, không.
– Ta cũng không lên án chị. Hãy về và đừng phạm tội nữa.
Hằng mừng cho người phụ nữ ấy, nhưng cũng tự hỏi: “Chị ấy sẽ về với ai? Gia đình, bạn bè, giáo xứ đều đã quay lưng, nhân danh Chúa để loại trừ chị.” Rồi Hằng nghĩ về chính mình. Trong suốt những năm tháng học giáo lý, từ Rước Lễ Lần Đầu đến Thêm Sức, các bài giảng thường nhấn mạnh tội lỗi và hình phạt.
Chúa, trong mắt Hằng, giống như một quan tòa nghiêm khắc, luôn sẵn sàng trừng phạt. Nỗi sợ hỏa ngục che khuất tình yêu của Chúa, khiến Hằng cảm thấy mình là nô lệ của Giavê, chứ không phải con cái của một Chúa Cha nhân từ.
Hằng từng hỏi một người lớn tuổi trong giáo xứ:
– Thưa bác, con có nên trở lại với đạo không?
– Nên chứ, con. Hãy trở lại với Đức Giêsu, rồi Người sẽ chỉ cho con phải làm gì.
Nỗ lực trở lại và nỗi đau mới
Lấy hết can đảm, Hằng quay lại nhà thờ, tiếp tục chơi đàn cho ca đoàn. May mắn thay, hôm ấy cha sở vắng mặt, một cha khách làm lễ, nên Hằng cảm thấy nhẹ lòng. Nhưng khi thánh lễ kết thúc, những lời xì xào trước sân nhà thờ lại như dao cứa vào tim cô:
– Đừng để con quỷ ấy chơi đàn!
– Nó không xứng ở trong ca đoàn!
– Dám chống cha sở mà còn vác mặt đi lễ!
Nỗi hận cha sở giờ lan sang cả giáo xứ. Hằng tự trách mình, cảm thấy lạc lõng giữa cộng đoàn từng là gia đình thứ hai của cô. Cuối cùng, Hằng thề sẽ bỏ đạo mãi mãi. Tôi chỉ biết im lặng, chia sẻ nỗi đau cùng Hằng, không tìm được lời nào đủ để an ủi.
Cội nguồn sâu xa: Vết thương từ gia đình
Tôi khuyên Hằng bình tĩnh và nhìn sâu hơn vào câu chuyện của mình. Nỗi hận cha sở, sự thất vọng với giáo xứ, và tiếc nuối về một đức tin chỉ gieo nỗi sợ thay vì tình yêu – tất cả có thể bắt nguồn từ những vết thương sâu xa hơn, từ chính gia đình của Hằng.
Khi Hằng chưa ra đời, cha cô, một người lính, thường xuyên xa nhà. Trong thời gian ấy, mẹ Hằng mang thai. Cha nghi ngờ, buông lời cay nghiệt:
– Nó là con của thằng nào?
Câu hỏi ấy như một cái tát vào lòng trung trinh của mẹ Hằng. Mẹ đau đớn, uất ức, nhưng chỉ thầm nghĩ: “Rồi anh sẽ biết nó là con của ai.” Khi Hằng chào đời, giống cha như đúc, cô là minh chứng cho sự chung thủy của mẹ. Nhưng giọt sữa đầu đời Hằng nhận được lại đầy hận thù. Mẹ, trong cơn giận, hắt hủi Hằng, xem cô như hiện thân của nỗi đau bị chồng xúc phạm.
Mẹ không yêu thương Hằng, còn cha, dù yêu cô, lại thường xuyên vắng nhà. Đến năm Hằng ba tuổi, cha qua đời. Hằng khóc thét trong tuyệt vọng, ôm lấy mẹ để tìm an ủi, nhưng vòng tay mẹ vẫn lạnh nhạt. Thiếu tình yêu của mẹ, Hằng lớn lên trong cô đơn, mang theo những vết sẹo tâm hồn khiến cô nhạy cảm hơn với sự chỉ trích và loại trừ.
Vì sao mâu thuẫn nhỏ dẫn đến bi kịch lớn?
Mâu thuẫn giữa Hằng và cha sở bắt nguồn từ một sự khác biệt nhỏ – việc chọn bài thánh ca – nhưng lại bùng nổ thành bi kịch vì nhiều lý do sâu xa. Cha sở, với vai trò lãnh đạo, ưu tiên sự trang nghiêm và tuân thủ truyền thống, xem hành động của Hằng như một sự thách thức.
Trong khi đó, Hằng, với lòng nhiệt thành và tinh thần sáng tạo, chỉ muốn làm phong phú thêm phần âm nhạc, không có ý bất kính. Sự thiếu giao tiếp và hiểu nhau đã khiến cả hai bên đẩy mâu thuẫn lên cao.
Cách cha sở công khai chỉ trích Hằng thay vì trao đổi riêng là một sai lầm lớn. Trong bối cảnh giáo xứ, nơi danh dự và sự tôn trọng rất được coi trọng, hành động này không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của Hằng mà còn biến cô thành tâm điểm của sự phán xét từ cộng đoàn.
Với Hằng, một cô giáo kiên định và tự trọng, sự sỉ nhục công khai là điều không thể chấp nhận. Nhưng phản ứng mạnh mẽ của cô – đối đầu trực tiếp và tuyên bố bỏ đạo – cũng cho thấy cô chưa đủ kiên nhẫn để tìm cách hòa giải.
Quan trọng hơn, những tổn thương từ gia đình đã làm Hằng nhạy cảm hơn với sự chỉ trích. Thiếu tình yêu của mẹ và sự mất mát của cha từ nhỏ khiến cô khao khát được chấp nhận và yêu thương. Khi giáo xứ, nơi cô từng xem là gia đình thứ hai, quay lưng với cô, nỗi đau ấy như được khuếch đại, đẩy cô vào quyết định từ bỏ đức tin.
Câu chuyện của Hằng cũng đặt ra câu hỏi về cách giáo dục đức tin trong một số cộng đoàn Công giáo. Việc nhấn mạnh tội lỗi và hình phạt hơn là tình yêu của Chúa có thể khiến nhiều người, như Hằng, chỉ thấy Chúa là một quan tòa đáng sợ, thay vì một người Cha nhân từ. Nếu giáo lý được giảng dạy với sự cân bằng giữa công lý và lòng thương xót, có lẽ Hằng đã tìm thấy sức mạnh để vượt qua mâu thuẫn và ở lại với đức tin.
Hành trình chưa khép lại
Hằng ơi, tôi không đủ lời để xoa dịu nỗi đau của em. Nhưng tôi muốn gửi em đến với Mẹ Maria, người Mẹ tuyệt vời, để Mẹ bù đắp cho những thiếu thốn tình thương mà em đã chịu đựng. Hãy để tình yêu của Mẹ dẫn lối, giúp em tìm lại bình an và, có thể một ngày nào đó, tìm lại con đường đến với Đức Giêsu – không phải qua giáo xứ hay cha sở, mà qua chính trái tim em.
Câu chuyện của Hằng là một lời nhắc nhở rằng đức tin không chỉ là những nghi thức hay quy tắc, mà là hành trình của tình yêu và sự tha thứ. Trong những giáo xứ nhỏ bé, nơi con người gắn bó như một gia đình, đôi khi chính sự thiếu thấu hiểu đã vô tình đẩy một tâm hồn rời xa Chúa. Hy vọng rằng, một ngày nào đó, Hằng sẽ tìm thấy con đường trở lại, không phải vì ai khác, mà vì chính em và tình yêu mà Đức Giêsu đã dành cho em.
CGVST.COM // hddaminhthanhlinh
Mời Cộng Đoàn Thảo luận bài viết này: TẠI ĐÂY